Ta lập tức với tay hất bát canh cá lên đầu hắn: “Nói hươu nói vượn! Bọn mèo c.h.ó gì mà ngươi cũng định đưa đến trước mặt ta, sớm dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!”

Lục Hành An bật dậy, nước canh trắng sữa từ tóc hắn chảy xuống, hắn giận đến run rẩy, hung hăng trừng mắt nhìn ta, lấy tay áo lau mặt.

Cuối cùng, hắn hít sâu, cố nở nụ cười ôn tồn: “Không muốn thì thôi, sao phải nổi giận như vậy, chẳng may làm con sợ.”

Ta giơ tay, chỉ vào mặt hắn mà mắng: “Nếu không phải vì con trai, ta còn chẳng cần đến ngươi.”

“Ta, Tống Hữu Trinh, là loại người nào chứ, thế mà bị một tiểu tiện nhân khinh miệt giữa chốn đông người. Bây giờ thương nhân của cả thành Vân Châu đang lén cười vào mặt ta. Ả còn muốn bước chân vào cửa nhà ta, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Lục Hành An bị ta mắng xối xả nên đành bỏ đi.

Ta mệt mỏi tựa vào gối mềm, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Vương ma ma mang đến bát canh bổ máu, đỡ ta uống được nửa bát: “Phu nhân, đừng nổi giận nữa, giữ sức khỏe là chính.”

Ta khẽ đáp, lau đi giọt nước mắt còn vương trên mặt.

Vương ma ma hơi nhíu mày, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Phu nhân, người quả thực vì phẫn nộ mà nói ra những lời đó, chẳng phải đã làm lộ điểm yếu cho Lục Hành An nắm, sau này hắn sẽ dùng con trai để uy hiếp người.”

Ta vỗ nhẹ vào cánh tay Vương ma ma, mỉm cười: “Chính vì có điểm yếu mới dễ nắm bắt. Nếu ta không để lộ chút sơ hở, e là họ sẽ không biết đường mà đi đến cùng. Lục Hành An đã đụng phải gai trên người ta, hắn sẽ sai kẻ khác đến gây chuyện. Cứ chờ xem, sắp có trò hay để xem rồi.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.

Sáng hôm sau, đại ca của Lục Hành An đến "thăm" ta.

Miệng hắn thì trách mắng đệ đệ của mình, bảo rằng say rượu mà làm bậy, gây nên chuyện phiền phức. Nhưng rồi lời lẽ chuyển sang nhẹ nhàng, bất đắc dĩ khuyên ta, rằng dù sao trong bụng của Liễu thị cũng là cốt nhục của Lục gia, không thể để mẹ con họ lưu lạc bên ngoài được.

Hắn còn cam đoan, nếu sau này Lục Hành An dám làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra dạy dỗ người đệ đệ này! Dẫu sao cũng chỉ là một thiếp thất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thân phận chính thất và đích mẫu của ta. Chỉ cần sắp xếp cho Liễu thị một gian phòng ở hậu viện, nàng sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Nghe xong, ta mỉm cười gật đầu. Ta bảo đại ca nói phải, chỉ là nhà ta không dư phòng, không thể chứa thêm người. Nhưng nhà cũ của đại ca ở quê khá rộng rãi, vậy chi bằng để Liễu thị đến đó mà ở.

Hắn im lặng một lát, rồi cười bảo ta giữ sức khỏe, sau đó đứng dậy cáo từ, vội vàng quay về quê trong đêm.

Chẳng có nguyên nhân nào khác.

Dù hắn không biết chữ, nhưng là người tinh ý. Nhà cửa và ruộng đất ở quê đều do ta bỏ tiền mua cho hắn. Nếu còn dám nói lời trái tai, ta sẽ lấy lại tất cả. Giờ Lục Hành An chưa đỗ Tiến sĩ, chưa thành quan, lúc này mà trở mặt với ta thì chẳng phải là cuộc mua bán có lời.

Sau khi Lục đại ca rời đi, cuối cùng cũng yên ổn được hai ngày.

Người ta phái đến Hành Dương điều tra thân thế nhà họ Liễu đã trở về, mang theo tin tức khiến ta vô cùng bất ngờ.

Huynh trưởng của Liễu Lộng Ngọc đã mất hồi đầu năm ngoái do bệnh, để lại thê tử là Uông thị và hai đứa con. Ban đầu, phụ mẫu của Uông thị xót thương con gái còn trẻ đã góa bụa, liền dịu dàng bàn bạc với gia đình thông gia, muốn đón con gái về nhà chăm sóc. Thế nhưng, lời chưa dứt đã bị mẫu thân của Liễu Lộng Ngọc, là Tôn thị, mắng chửi.

Tôn thị buộc tội nhà họ Uông có ý đồ xấu, muốn bán con gái thêm lần nữa. Bà ta còn nói, đã là con dâu của nhà họ Liễu thì sống là người nhà họ Liễu, chec cũng phải làm ma nhà họ Liễu. Nay con trai bà ta mất rồi, Uông thị thị đương nhiên phải canh giữ linh vị của phu quân cả đời. Nếu nhà họ Uông dám đưa nàng đi, bà ta sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà họ.

Chưa dừng lại ở đó, Tôn thị còn lén bỏ thuốc mê con dâu, hối lộ một tên vô lại, để hắn lẻn vào phòng nàng giữa đêm khuya.

Đêm đó, Tôn thị bắt tại trận, mở từ đường, gọi các trưởng bối trong tộc đến xét xử.

Cuối cùng, bà ta ép con dâu phải cạo trọc đầu, đội đai trinh tiết, rồi nhốt một người phụ nữ trẻ đẹp vào từ đường, cả đời không thấy ánh mặt trời.

Sau khi ổn định mọi chuyện ở quê nhà, Tôn thị đem cháu gái trả cho nhà mẹ đẻ của Uông thị, còn cháu trai giao cho trưởng bối trong tộc chăm sóc. Rồi bà ta dẫn theo Liễu Lộng Ngọc đến Vân Châu, một lòng muốn thúc đẩy hôn sự giữa con gái và Lục Hành An.

Tôn thị đã thâm độc, Liễu Lộng Ngọc cũng chẳng kém gì bà ta. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play