Nào ngờ, mới đi được năm mươi dặm, hắn đã bị quan binh phục sẵn trên đường bắt lại.

Lý do là, Huyện lệnh đại nhân muốn điều tra lại án cũ. Trương đạo sĩ từng bị nhiều người tố cáo lừa gạt tiền của họ.

Chuyện lừa tiền đã đành, nhưng năm xưa hắn còn từng dụ dỗ một nữ hương khách. Người phụ nữ ấy đã tự sát, nhưng khi đó Trương đạo sĩ có quen biết với Huyện lệnh cũ, nên sau vài ngày bị giam, hắn được thả ra vì lý do thiếu chứng cứ.

Huyện lệnh hiện tại thì không dễ dàng bỏ qua, quyết phải xử tội hắn.

Việc bắt giữ được tiến hành bí mật, người trong Huyền Minh Quan không hề hay biết.

Tôn thị và Liễu Lộng Ngọc chuẩn bị xong thuốc, vội vàng mang nước thuốc tới rửa mắt cho Lục Hành An.

Ôi thôi.

Ban đầu mắt hắn chỉ mờ nhòe, nhưng sau vài ngày rửa bằng thứ nước thuốc đó, hai ngày sau hắn hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa.

Lục Hành An giờ đã hoảng loạn, sợ hãi, chạy lảo đảo ra sân, túm lấy một tiểu đạo sĩ, cầu xin người này nhanh chóng đưa hắn về nhà.

Giờ đây, hy vọng duy nhất của hắn là ta.

Ta là người vợ hiền nhất, phải không? Dù trước đây có cãi cọ, nhưng trong tình huống nguy cấp thế này, đương nhiên ta sẽ lo liệu cho hắn.

Ta lập tức mời đại phu đến chữa trị cho hắn, sắp xếp cho hắn ở trong căn phòng ấm áp, thoải mái. Mẹ con Liễu Lộng Ngọc nhiều lần đến thăm nhưng đều bị ta đuổi ra.

“Các người là ai, có phải người nhà ta không mà dám bước vào cửa nhà ta?”

Trong khi ta bận rộn chữa mắt cho Lục Hành An, bên phía nha môn cũng có tin tức.

Sau vài đợt tra khảo, Trương đạo sĩ đã khai hết cả tội lỗi kiếp trước của mình. Trong đó, tội gần đây nhất chính là hắn đã bịa ra một phương thuốc chữa mắt để lừa bạc của mẹ con Tôn thị.

Nghe đâu Trương đạo sĩ là kẻ ác độc, tối khuya nằm trong lao thấy hồn ma của nữ hương khách từng bị hắn hại đến đòi mạng, khiến hắn sợ hãi tột độ mà cắn lưỡi tự vẫn.

Quả thật, kẻ gian trá hại người phải nhận cái kết như vậy mới đáng.

Mã phu nhân, tỷ tỷ kết nghĩa của ta, vui vẻ kể cho ta nghe chuyện này.

Ta cũng thuật lại tường tận cho Lục Hành An nghe.

Hắn giận đến tím mặt, lập tức sai người dìu hắn đến Huyền Minh Quan để chất vấn Tôn thị và Liễu Lộng Ngọc.

Dĩ nhiên hai mẹ con kia không nhận tội, còn bảo rằng Lục Hành An vốn đã mắc bệnh về mắt, sao lại vu oan cho họ.

Chỉ là hôm đó rất nhiều người đã thấy rõ ràng Tôn thị cầm toa thuốc đi bốc thuốc, còn đốt bùa ở đạo quán.

Sau đó, ta đưa bùa và phương thuốc ấy cho vị thần y quen biết, tức Lưu đại phu, xem qua.

Lưu đại phu lập tức nổi giận mắng rằng phương thuốc này là thứ thuốc vớ vẩn, mà bùa lại viết bằng chu sa, hai thứ này kết hợp tạo ra kịch độc.

Bệnh về mắt của Lục Hành An tái phát chỉ do quá lao lực, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏi.

Nhưng dùng thứ nước độc ấy rửa mắt thì dù Hoa Đà có tái thế cũng chẳng cứu nổi đôi mắt hắn.

Nghe xong, Lục Hành An phẫn uất đến thổ huyết, ngã lăn ra ngất.

Khi tỉnh lại, hắn mò mẫm tìm giấy mực trong phòng, quyết phải viết đơn kiện Tôn thị để bà ta trả giá cho tội ác.

Phu quân đã mù, chuyện này cứ để ta lo liệu.

Nhờ có lời khai trước khi chec của Trương đạo sĩ cùng bằng chứng của các hiệu thuốc và tiểu đạo sĩ, Tôn thị bị bắt với tội danh cố ý gây mù cho Lục Hành An và bị phán án giam năm năm.

Mùa đông năm nay lạnh buốt, liệu bà ta có trụ nổi trong ngục hay không vẫn là một ẩn số.

Dĩ nhiên ta sẽ sắp xếp người chăm sóc đặc biệt cho bà ta.

Mẫu thân vào ngục, con gái ắt không yên lòng.

Liễu Lộng Ngọc là đứa con gái hiếu thuận, chạy đến tìm ta nhiều lần, quỳ xuống tự vả vào mặt mình, cầu xin ta tha cho mẫu thân nàng.

Ta mỉm cười nói: "Giờ người không muốn tha cho mẫu thân ngươi là Lục lang yêu quý của ngươi đấy. Ngươi nên đi cầu xin hắn."

Liễu Lộng Ngọc nghe vậy, lập tức chạy đến tìm Lục Hành An cầu xin, nhưng vừa mở miệng đã bị hắn tát một cái nảy lửa.

Giờ đây, Lục Hành An như một kẻ điên, mò mẫm túm lấy ghế mà đập tới tấp vào người Liễu Lộng Ngọc, chửi rủa nàng tiểu thư “bảo bối” của hắn là thứ tai họa, độc phụ, đã hủy hoại hết mọi thứ của hắn.

Liễu Lộng Ngọc cũng nổi giận, mắng Lục Hành An là đồ cầm thú đội lốt người, khi còn yêu nàng thì dùng nhau thai của con gái ruột để chế cao dưỡng nhan lấy lòng nàng, giờ thấy nàng tàn phai nhan sắc thì trở mặt.

Tốt thôi.

Đôi uyên ương từng gắn bó ân ái, nay tát nhau, giật tóc nhau, thật thê thảm.

Cũng thật là một màn kịch đáng xem. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play