Chương 107: Tẩu hỏa nhập ma

Chiếc quạt vàng sáng nay mới được đưa tới, Hoàng đế vẫn đang trong thời gian để tang, Ôn Thù Sắc giấu nó suốt dọc đường, mãi đến khi lang quân tới gần mới lấy ra từ trong tay áo rộng, lên xe ngựa rồi cố ý phe phẩy quạt về phía chàng, "Lang quân có nóng không?"

Qua tháng bảy, thời tiết sáng sớm và tối muộn đã không còn nóng bức như vậy nữa, gió thổi qua, người còn có chút lạnh.

"Không nóng." Lang quân biết mục đích của nàng không phải là quạt cho chàng, ánh mắt nhìn về phía cây quạt vàng trong tay nàng, xem ra được làm khá nhanh.

"Vậy chàng có cảm thấy gió không?" "Phù phù" lại quạt thêm vài cái vào mặt chàng, nhìn thì cây quạt vàng có vẻ ngoài rất sang trọng, nhưng cầm trên tay lại nặng trịch, còn không bằng quạt mo cau cho nhẹ nhàng, rất nhanh cổ tay đã mỏi nhừ, lang quân thấy vậy, đưa tay nhận lấy, chiếc quạt vàng kim lấp lánh nhẹ nhàng phe phẩy bên đầu nàng, "Mát chưa?"

Mát hay không không quan trọng, thứ này cũng không phải để quạt mát, tác dụng của nó là để khoe khoang, "Lang quân thấy hình chạm khắc đẹp không?"

Tạ Thiệu đưa cây quạt lại gần đèn sừng dê, cẩn thận quan sát, hình người được chạm khắc tinh xảo trên mặt quạt chính là thần Tài, để làm ra được sản phẩm thủ công như vậy, e rằng còn đắt hơn cả vàng.

"Đẹp." Thần Tài thì có chỗ nào mà không đẹp chứ.

Tiểu nương tử lại nói: "Tiền lãi của tửu lâu đã vào sổ rồi."

Quả nhiên chiêu tài, "Quốc tang một tháng, tửu lâu sẽ bị ảnh hưởng, số tiền này cứ đưa cho cha và huynh trưởng của nàng trước, dùng để xoay vòng vốn, đợi qua quốc tang rồi chia cũng không muộn."

"Ảnh hưởng cũng không lớn lắm, chỉ là không g.i.ế.c mổ gia súc và uống rượu thôi, tửu lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, dự trữ không ít món chay và đồ ngọt, hôm nay tân đế đăng cơ, lại sắc phong Thái tử, hôm trước Thái tử phi đã đặt một lượng lớn bánh ngọt từ Mịch Tiên Lâu."

Tạ Thiệu kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng hành động nhanh như vậy.

Tiểu nương tử vẻ mặt bình tĩnh, "A Uyển đều đã là Thái tử phi rồi, nếu ta đến chút lợi lộc này cũng không kiếm được, thì chẳng phải mấy năm nay chơi với nàng ấy uổng phí sao?"

Chẳng có đồng tiền nào mà tiểu nương tử không kiếm được, cũng không biết kho bạc của Chu Khoáng có bị vét sạch không.

Lo lắng cho hắn ta làm gì, tiểu nương tử là người nhà mình rồi, có thể kiếm tiền từ tay người khác, chứng tỏ nàng có bản lĩnh, "Nhớ thu tiền." Thôi Niên vượt đường xa từ Phượng Thành đến Đông Đô đòi nợ Chu Khoáng, kết quả chẳng đòi được đồng bạc nào, chỉ nhận được vài gian cửa hàng, trên người không có tiền, cũng không dám đến Mịch Tiên Lâu, sợ bị Ôn Hoài ghi nợ, chỉ có thể bám víu vào Tạ gia và nhà Bùi Khanh, thay phiên nhau ăn chực.

Đợi bảy ngày quốc tang qua đi, Bùi Khanh sẽ mang theo sứ mệnh trấn giữ Phượng Thành, Thôi Niên lại có thể đi nhờ thuyền của hắn ta cùng về.

Biết Tạ Thiệu đã về, sáng sớm hôm sau Thôi Niên đến gõ cửa, không phải tìm Tạ Thiệu, mà là tìm Ôn Thù Sắc, "Sau khi ta trở về Phượng Thành, xin nhờ tẩu tử giúp ta trông coi cửa hàng."

Kể từ lần trước biết được Ôn Thù Sắc bán khống lương thực, chuyển toàn bộ tiền bạc đến Đông Đô, Thôi Niên đã bội phục nàng sát đất, lúc đó nếu hắn ta có giác ngộ như nàng, sớm chuyển tài sản của Thôi gia đến Đông Đô, chứ không phải bị Chu Khoáng trưng dụng, thì có lẽ bây giờ Mịch Tiên Lâu ở Đông Đô đã thuộc về Thôi gia rồi.

Ôn Thù Sắc còn chưa lên tiếng, Tạ Thiệu đã tiếp lời, "Nàng ấy bận rộn cả ngày, hàng ngày phải chăm sóc hai vị lão phu nhân, quản lý việc nhà họ Tạ, còn phải kiêm nhiệm Mịch Tiên Lâu, nào có thời gian."

Không thể để nàng làm không công, Thôi Niên chỉ có thể thuê mướn trả phí: "Một tháng hai mươi lượng, coi như tiền công đi lại cho tẩu tử."

"Đây là chuyện tiền bạc sao, ta đã nói nàng ấy không có thời gian, hai mươi lượng tiền công, e là nàng ấy còn phải bù lỗ, bữa ăn của ngươi hôm nay cũng không chỉ có giá này."

Thôi Niên nghiến răng, "Một tháng hai trăm lượng."

Ôn Thù Sắc: "Thành giao."

Ra khỏi Tạ gia, Thôi Niên mặt mày sa sầm, trong lòng thầm mắng suốt dọc đường: "Gian phu dâm phụ, thừa nước đục thả câu, hám lợi..."

Để kịp thời gian trước khi Bùi Khanh trở về, Thôi Niên bận rộn mấy ngày nay đến mức chân không chạm đất, treo biển hiệu, thuê người, nhập hàng... đêm chỉ ngủ hai canh giờ.

Trong thời gian quốc tang không nên phô trương, ngày khai trương mấy gian cửa hàng chỉ bày một bức tượng Thần Tài ở trước cửa, thắp vài nén nhang, cúng bái xong liền vội vàng dọn đi.

Ngày tiệm sắt khai trương, rất nhanh đã đón vị khách đầu tiên, là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo vải thô màu xanh, giả nam trang, vai đeo tay nải, làn da trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Chưởng quầy, khối sắt này bán thế nào?"

Đêm qua cùng Bùi Khanh quyết toán chi phí của mấy gian cửa hàng, thức đến nửa đêm, lúc này Thôi Niên vẫn còn chưa mở mắt ra được, thấy là khách lẻ, cũng không có tâm trạng tiếp, thuận miệng nói: "Sáu lượng."

Cô nương cũng không mặc cả, "Được, gói lại giúp ta."

Thôi Niên gói xong cho cô nương, cô nương lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng bảo hắn ta thối lại.

Thôi Niên bị Chu Khoáng vắt kiệt đến sạch bách, đến Đông Đô tiết kiệm hết mức có thể, ăn chực ở đậu, số tiền mang theo không tiêu tốn bao nhiêu, hắn ta lấy hết tiền lẻ ra, đếm xong, vẫn còn thiếu một lượng.

Cô nương nhận lấy đếm lại một lượt, quả thật thiếu một lượng, hào phóng nói: "Thôi vậy, một lượng bạc, ngươi cho ta thêm một cục sắt vụn nữa là được."

Thôi Niên đặc biệt thích làm ăn với những khách hàng như vậy, sảng khoái. Vội vàng sai người đến kho lấy ra một cục sắt vụn ở góc đưa cho cô nương, cô nương cũng dễ tính, cầm đồ rồi đi.

Đợi đến khi Thôi Niên quay lại quầy, định ghi chép sổ sách, mới chợt nhận ra cô nương kia căn bản không đưa cho hắn ta tờ ngân phiếu một trăm lượng kia.

Người ta không chỉ lấy không hai cục sắt, còn lừa cả tiền lẻ của hắn ta nữa.

Thôi Niên toàn thân lạnh toát, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, vội vàng đuổi theo, trên đường phố nào còn bóng dáng ai, sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Bản thân kinh doanh bao nhiêu năm nay, bàn tính gảy lách cách, chưa bao giờ chịu thiệt, hôm nay lại thua trong tay một cô nương, vừa tức vừa hận, dậm chân thở dài, cả buổi sáng không còn tâm trạng, đến giờ cơm trưa lại đến Tạ gia ăn chực, mấy ngày nay ăn chay, hôm nay khó có được mấy cái bánh bao nhân thịt, Thôi Niên định một miếng một cái, ăn bù lại số tiền đã mất, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, uống nước cũng thấy khó nuốt.

"Đồ đáng chết, để ta bắt được ngươi, nhất định phải lột da ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play