Ổn định lại cảm xúc, nhìn về phía tam nương tử đang cúi đầu, cáu kỉnh nói: "Đại công tử thấy mất mặt, con chẳng lẽ cũng thấy mất mặt sao? Thấy gì rồi…"

Tam nương tử không dám giấu giếm, kể hết những gì hôm nay từ lúc vào cửa cho tới lúc ra về đã nhìn thấy, sắc mặt đại phu nhân đã không thể nào xem nổi nữa.

Danh Tú Các, bà ta đương nhiên đã từng nghe qua, hôm đó Ngô phu nhân tới phủ, trên người mặc một bộ, không thấy bà ta vênh váo thế nào sao.

Nhưng bà ta tiếc tiền, định mua một căn nhà, còn phải chuẩn bị của hồi môn cho đại nương tử, nên vẫn chưa nỡ mua một bộ, vậy mà cái đứa phá gia chi tử kia lại dám mời người ta tới tận cửa…

Mịch Tiên Lâu, bà ta cũng biết, một đĩa lạc trong đó cũng phải một lượng bạc.

Cho dù Tạ tam được thưởng nghìn lượng hoàng kim, e là cũng không chịu nổi cách tiêu xài hoang phí của nó.

Lần trước ở Phượng Thành đã tiêu sạch tiền của người ta rồi, lần này mới vừa được thăng quan, vậy mà nó còn dám phô trương lãng phí như thế.

Đại phu nhân vừa chua xót vừa đau lòng, "Cái tính phá gia chi tử e là khó sửa, Tạ tam công tử kia còn để nó tiêu pha hoang phí như vậy sao? Cứ chờ xem, xem nó còn sống sung sướng được bao lâu."

Tam nương tử cúi đầu, không nhịn được lẩm bẩm: "Tạ công tử hình như cũng không trách nhị tỷ tỷ, bạc trong phủ đều do nhị tỷ tỷ quản lý."

Lời này suýt nữa khiến đại phu nhân tức hộc máu.

Tốn công tốn sức sai hai người chạy một chuyến, ngoài việc thêm phiền muộn vào lòng bà ta ra, chẳng có tác dụng gì, đuổi tam nương tử đi, đêm đó đại phu nhân càng không thể nào ngủ được.



Cách tiêu tiền như nước của Ôn Thù Sắc, cuối cùng cũng khiến Tạ Thiệu chú ý.

Nhìn tiểu nương tử ngồi bên giường, hớn hở nói với chàng về kế hoạch tương lai, "Sân này vẫn hơi nhỏ, chúng ta ở thì được, đợi tổ mẫu cùng cha mẹ tới, sẽ hơi chật." Nàng đã nghĩ kỹ rồi, dù sao đây cũng là Đông Đô, đất đắt như vàng, hơn nữa chỉ riêng nhà nhị phòng Tạ gia thôi, cũng không cần thiết phải ở nhà to như ở Phượng Thành, "Chúng ta ở một căn nhà bảy gian bảy sân, có cả vườn sau nhé."

Căn nhà mà An thúc mua lần trước, nàng đã xem qua rồi, rộng tương đương với nhà Ôn gia ở Phượng Thành, rất phù hợp.

Tạ Thiệu nằm trên giường vừa uống thuốc nàng đưa, đắng từ miệng đến tận tim, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Hai ngày nay nàng bận rộn bên ngoài, chàng đều biết.

Ba bữa đều là đồ ăn của Mịch Tiên Lâu, đồ trang trí trong phòng cũng thêm không ít, nghe nói bà chủ Danh Tú Các cũng tới tận cửa.

Những thứ này dù có đắt đỏ hơn nữa, nghìn lượng hoàng kim cũng đủ cho nàng tiêu pha một thời gian.

Chàng vất vả như vậy, chẳng phải là để nàng ăn ngon mặc đẹp sao, nhưng không chịu nổi nàng đột nhiên đòi mua nhà.

Giá nhà ở Đông Đô bao nhiêu, chàng đương nhiên biết, không thể dập tắt hy vọng của nàng ngay được, chàng ôn tồn hỏi: "Nhà bảy gian bảy sân, giá bao nhiêu?"

"Căn nhà chúng ta mua ở vị trí tốt, môi trường cũng tốt, gần Tướng Quốc tự, không cần ra khỏi cửa cũng có thể nghe thấy tiếng tụng kinh, sau này đi chùa dâng hương cũng tiện…"

Hóa ra nàng đã xem địa điểm rồi.

Hồi hộp hỏi lại lần nữa: "Bao nhiêu bạc?"

"Ba nghìn tám trăm tám mươi tám quan, nhà mới xây, chưa trang trí, nếu lang quân thấy được, ngày mai ta sẽ cho người bắt đầu thi công…"

Tạ Thiệu giật mí mắt, tim thắt lại.

Nghìn lượng hoàng kim, chính là một vạn lượng bạc, tổng cộng một vạn quan tiền, mới hai ngày đã…

Nếu cứ để nàng tính toán như vậy, e là thương tích của chàng còn chưa lành, túi tiền đã lại cạn rồi.

Dù không muốn dội cho nàng nước lạnh, nhưng sau khi trải qua những ngày tháng trên người chỉ có vài lượng bạc, ngay cả mua cho nàng mấy bộ y phục cũng không đủ tiền, chàng chỉ có thể nhẫn tâm bóp c.h.ế.t giấc mơ của nàng trước.

"Tạ Phó Xạ là quan nhất phẩm,  bổng lôck được còn nhiều hơn ta, nhị phu nhân lại là đại buôn hương liệu ở Dương Châu, bọn họ tới Đông Đô, còn lo không có nhà ở sao?" Lang quân bày ra vẻ mặt con dâu được lòng thì quên mẹ chồng điển hình, "Bọn họ muốn ở, tự mình không biết mua sao?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu nương tử, lang quân dường như cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đáng, đưa tay sờ mũi, ho khan một tiếng, hỏi nàng: "Nàng có thích ở chung với bọn họ không?"

Tiểu nương tử không hiểu ý chàng.

Đây là vấn đề thích hay không thích sao, cha mẹ chồng tới, chẳng lẽ còn muốn ở riêng?

Lang quân lại nói: "Chúng ta hai người ở không phải rất tốt sao, người đông thêm, sân có rộng mấy cũng bất tiện, tính cách Tạ nhị gia và nhị phu nhân cổ quái, từ trước đến nay khó hầu hạ, ở chung lâu với bọn họ, ngay cả ta là con trai ruột còn thấy khó chịu, huống chi là nàng dâu…"

Tiểu nương tử ngây ngốc nhìn chàng, trên mặt dần dần hiện lên vẻ căng thẳng và sợ hãi, rõ ràng là đã do dự.

Chưa gặp cha mẹ chồng mà đã dọa nàng thành ra thế này, đúng là tội lỗi, nhưng chàng không còn cách nào khác, trước tiên phải giữ được tiền bạc đã, "Căn nhà này chúng ta ở rất tốt, nếu nàng muốn mua, thì cứ nói với Thanh cô cô, chúng ta mua nó."

Ôn Thù Sắc hồi lâu mới hoàn hồn, sắc mặt không được tốt lắm, lắc đầu lẩm bẩm: "Căn nhà này e là không mua được, chỉ có thể cho lang quân thuê thôi."

Là của Ôn gia.

"Vậy thì thuê đi, chúng ta đâu có thiếu tiền." Lúc này lại nói năng hùng hồn rồi.

Dưỡng thương ba ngày, hôm nay thái y tới lại rút m.á.u bầm bên trong, ban đêm thoải mái hơn nhiều, thuận thế nằm xuống giường, "Hai ngày nay khách khứa đông đúc, vất vả cho nương tử phải lo liệu một mình, nghỉ ngơi sớm đi."

Ôn Thù Sắc lần này rất dứt khoát, gật đầu đứng dậy, "Lang quân cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play