Giường trong khách điếm tối qua, thật sự quá tệ, may mà hai người mệt mỏi rã rời, sau khi nói chuyện xong cũng không động đậy nữa, ngủ một mạch đến sáng.

Lúc tỉnh dậy, Tạ Thiệu vẫn nằm bên cạnh, mở mắt quay đầu nhìn nàng: "Tỉnh rồi à?"

Ôn Thù Sắc gật đầu, thấy ánh sáng ngoài cửa sổ đã rực rỡ, biết là giờ đã không còn sớm, lười biếng xoay người một cái, "Lang quân đêm qua ngủ ngon chứ?"

Đáp lại nàng là một tràng tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Ôn Thù Sắc hít sâu một hơi.

Nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tạ Thiệu không nhịn được cười thành tiếng, lúc này mới vén chăn xuống giường, vừa mặc áo vừa nói, "Đêm nay chúng ta đổi sang khách điếm khác."

Không thấy nàng đáp lại, quay đầu lại thấy nàng đang ngẩn người, chàng lại hỏi: "Muốn ăn gì?"

Thần trí Ôn Thù Sắc vẫn còn dừng lại ở nụ cười kia của chàng, hoàn toàn không nghe thấy chàng nói gì, "Lang quân."

Tạ Thiệu nghiêng người, đuôi mày khẽ nhướng lên, "Hửm?"

"Hay là thiếp đi tìm nhà trọ nhé." Ôn Thù Sắc cuối cùng cũng hoàn hồn, xuống giường, chân trần dẫm lên đất, "Dù sao cũng phải ở lại, chi bằng tìm chỗ ở sớm một chút, còn có thể tiết kiệm được tiền ở trọ."

Tạ Thiệu không hiểu ý nàng.

Ôn Thù Sắc thấy chàng còn chưa thắt đai lưng, liền vội vàng tiến lên lấy lòng, "Trên đường thiếp đã hỏi thăm Ngụy công tử, chức Viên ngoại lang của chàng đã được ghi vào sổ bộ triều đình, thuộc biên chế, ở Phượng Thành có thể dùng, ở Đông Đô cũng vậy."

Tạ Thiệu không đáp, hỏi nàng: "Nàng thích Đông Đô?"

"Thích, Đông Đô thật náo nhiệt!"

"Vậy thì ở lại thêm một tháng nữa."

Tạ Thiệu vẫn không trả lời, nhìn nàng cầm đai lưng loay hoay nửa ngày mà vẫn chưa thắt vào cho chàng, bèn lên tiếng hỏi, "Rốt cuộc có biết thắt không?"

Ôn Thù Sắc vốn đang lơ đãng, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cướp lấy việc làm rồi mới biết khó khăn, ngẩng đầu lên buồn bực nói, "Không biết."

"Tiểu nương tử hiếm khi có lòng hiền thê như vậy, vi phu rất cảm động, mời nàng." Chàng dang rộng cánh tay, nhường chỗ cho nàng trổ tài.

Ôn Thù Sắc nhìn đai lưng trong tay, rồi lại nhìn vòng eo thon gọn trước mặt, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu, ngẩng đầu cầu cứu nhìn chàng.

"Đừng nhìn ta, tự nghĩ cách đi."

"Được rồi." Ôn Thù Sắc tiến lên, không khách sáo nữa, ôm lấy eo chàng, đai lưng trong tay vòng qua eo chàng từ phía sau, hình như bị ngược rồi, đầu cọ vào n.g.ự.c chàng, tay cũng bắt đầu sờ soạng lung tung, "Sao lại bị xoắn thế này…"

Tạ Thiệu nín thở, ánh mắt cụp xuống.

Tiểu nương tử đang mặc trung y của chàng, bờ vai trơn bóng như ngọc, trắng nõn nà, ẩn hiện dưới mái tóc đen nhánh.

Nàng là cố ý phải không?

Cánh tay đang dang rộng đột nhiên hạ xuống, ôm lấy eo thon của nàng, nghiêng đầu xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang sững sờ của tiểu nương tử, đôi mắt sâu thẳm, khẽ nhếch môi, "Hôn một cái?"

"A, thiếp vừa mới gỡ ra được, lang quân đừng động…"

"Lang quân…"

Cánh môi sắp chạm vào môi tiểu nương tử, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Mẫn Chương truyền vào, "Chủ tử."

Một luồng khí uất nghẹn lại, Tạ Thiệu hít sâu một hơi.

"Chủ tử?"

Một lát sau, lang quân bên trong mặt mày đen sì mở cửa, "Chuyện gì."

Mẫn Chương thấy sắc mặt chàng không tốt, biết có lẽ mình đã phá hỏng chuyện tốt, may mà tin tức lúc này đủ để hắn thoát thân, "Sáng nay trong buổi chầu Hoàng thượng hạ chỉ, phế truất Thái tử, Vương gia phái người đến mời công tử qua đó một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play