Chủ Nhật học Vật lý cả ngày trong phòng tự học, cuối cùng Đào Trác buồn ngủ gà gật liên tục. May mà Nghiêm Dụ kịp thời đưa tay đỡ, không để cậu đập đầu vào bàn sưng một cục to.
Đào Trác lại kéo Nghiêm Dụ đi ăn, ở cổng có quán cơm nắm Tân Cương. Đào Trác mua hai cái bánh bao nướng mang về, đi ngang qua siêu thị lại vào lần thứ ba, tay không vào tay xách hai túi ra.
Cậu cùng Nghiêm Dụ xách túi đồ ăn vặt mới mua lên tầng năm. Thiện Vũ đã về, Kiều Nguyên Kỳ vẫn chưa thấy đâu.
Thiện Vũ bị ánh mắt khó hiểu của Nghiêm Dụ nhìn đến nổi da gà. Sau đó ánh mắt cậu ta rơi vào chiếc túi đen trên tay hai người, lật qua lật lại, kinh ngạc nói: "Nhiều vậy! Mày ăn hết được không?"
Đào Trác: "Không sao, mọi người cùng từ từ ăn."
Thiện Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Mày không đọc sổ tay quản lý ký túc xá à?"
"Không, sao vậy?"
"Điều thứ mười lăm, trong ký túc xá không được phép có đồ ăn vặt. Cấm đồ uống có cồn, cấm mang các thiết bị điện không được phép. Những thứ như nồi nấu mì, nếu bị bắt sẽ bị tịch thu hết. Và tuần này đúng lúc có kiểm tra phòng."
Đào Trác: "..."
Đào Trác quay đầu nhìn Nghiêm Dụ một cách u ám, ý là tại sao cậu không nói cho tôi biết.
Khóe miệng Nghiêm Dụ nhếch lên một chút, rồi nhanh chóng kìm nén lại, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Cậu không hỏi."
"Chết tiệt, giờ phải làm sao đây." Đào Trác tuyệt vọng, "Giấu ở đâu bây giờ?" Trường Trung học số 1 kiểm tra phòng rất nghiêm, sẽ mở từng tủ đồ một, bị phát hiện là trừ ba điểm, trừ đủ mười hai điểm là bị đuổi.
Nghiêm Dụ mở tủ, kéo ra một chiếc vali: "Để chỗ tôi đi, họ sẽ không kiểm tra đâu."
Thiện Vũ cảm thán, đây là gì? Đây là đặc quyền của học sinh xuất sắc! Đào Trác thì ngàn lời cảm ơn, ngồi xổm xuống như đang bày hàng bán, lôi đống đồ trong những túi lớn ra, bắt đầu phân loại và sắp xếp.
Vali của Nghiêm Dụ trống không, rất nhẹ, Đào Trác cầm lấy và mở ra.
Tuy nhiên, ngay khi cậu đặt vali xuống đất, do va chạm, hai hộp thuốc trượt ra từ ngăn phụ, lộ ra một góc. Và Đào Trác ngay lập tức nhìn thấy tên thuốc — Fluvoxamine* và Paroxetine*.
(*) Fluvoxamine là một loại thuốc được sử dụng để điều trị tình trạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD).
Paroxetine được sử dụng để điều trị chứng trầm cảm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) và rối loạn dysphoric tiền kinh nguyệt (PMDD).
Đào Trác cảm thấy Nghiêm Dụ đột nhiên dừng bước. May mắn là cậu phản ứng nhanh, đứng dậy một cách tự nhiên, giả vờ như không nhìn thấy gì, quay đầu đi nói đùa với Thiện Vũ.
Quả nhiên, khi Đào Trác ôm nồi nấu mì quay lại, Nghiêm Dụ đã cất hai hộp thuốc đi, cụp mắt nhìn Đào Trác.
Đào Trác diễn xuất quá giỏi: "Sao thế, anh Dụ?"
Cuối cùng, Nghiêm Dụ chỉ lắc đầu.
Đào Trác lên mạng tra công dụng của hai loại thuốc, và kết quả không ngoài dự đoán của cậu. Cả Fluvoxamine và Paroxetine đều liên quan đến các chứng rối loạn lo âu, trầm cảm, rối loạn giấc ngủ, rối loạn căng thẳng sau chấn thương, giúp ức chế cảm xúc tiêu cực và các triệu chứng rối loạn bản thể hóa, nhưng đều có tác dụng phụ nhất định.
Đào Trác sẽ không hỏi, thậm chí không muốn để Nghiêm Dụ biết về việc cậu vô tình phát hiện ra. Nghiêm Dụ không cần sự thương hại, có lẽ giống như chính mình, Đào Trác nghĩ. Nghiêm Dụ chỉ cần một chút quan tâm, một chút đồng hành.
Cũng như một tình yêu kiên định, vững chắc của ai đó trên thế giới này.
Ngày hôm sau là thứ Hai, đến lượt Đào Trác trực nhật. Vệ sinh ký túc xá của Trung học số 1 theo chế độ luân phiên, mỗi người phụ trách một ngày.
"Mọi người đi trước đi." Đào Trác nói, cầm chổi quay lại phòng 508, "Một lát nữa tôi sẽ đến căng tin tìm mọi người."
Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ đồng ý, Nghiêm Dụ dừng lại một chút, cũng xoay người đi ra.
Đào Trác làm xong việc muộn hơn chút, cậu xách cặp sách chạy vội đến căng tin, nhưng đáng tiếc căng tin đã chật cứng người. Loại bánh mì mà cậu thích ăn đã hết, khiến Đào Trác buồn bã vô cùng.
Lúc này nghe thấy Kiều Nguyên Kỳ gọi cậu từ xa, bước đến thì thấy Nghiêm Dụ ngồi cùng bọn họ, trên bàn có một chiếc bánh cuộn phô mai thịt nguội.
"Anh Dụ nhìn xa trông rộng," Thiện Vũ nói, "mua sẵn cho mày rồi. Không còn cơm nữa đâu."
Căng tin người đến người đi, hai thiếu niên đẹp trai ngồi ở cửa, khiến những học sinh đi qua đều không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Sáu giờ năm mươi, Đào Trác ăn xong bánh mì, cả bốn người đứng dậy. Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Nghiêm Dụ nói muốn đi mua một cốc cà phê, Đào Trác túm hắn lại, mở cặp, rút ra một chai Starbucks: "Uống của tôi đi. Lỡ mua nhiều quá, giúp tôi tiêu thụ bớt."
Nghiêm Dụ gật đầu, nhận lấy, suốt cả đoạn đường cứ nắm chặt chai Starbucks trong tay.
Lúc này là thời điểm đường đến trường đông người nhất, học sinh cả ba khối đều đang vội vã đến lớp học buổi sáng. Không ngừng có người gọi Đào Trác. Các nam sinh đi qua khoác vai bá cổ, bị Đào Trác cười mắng "cút đi". Các nữ sinh thì lịch sự chào hỏi.
Trong số đó có người mà Kiều Nguyên Kỳ thầm thích. Kiều Nguyên Kỳ rơm rớm nước mắt: "Cả năm rồi tao còn chưa nói chuyện được với người ta."
Thiện Vũ nói: "Taobao, bán sắc một chút, đi xin WeChat cho ông Kiều đi."
Nghiêm Dụ im lặng không nói gì.
Đào Trác cũng lấy ra một chai Starbucks, vừa đi vừa uống. Khi chuẩn bị lên lầu, ở góc cầu thang cậu chạm mặt một nam sinh cao gầy.
Người này Kiều Nguyên Kỳ cũng quen, là người tham gia đội tuyển toán: "Đấng Trần."
"Ây dà, Đấng Kiều." Trần Hạo nói, "Alibaba*!"
(*) Taobao thuộc tập đoàn Alibaba.
"..." Đào Trác nói, "Biệt danh của tôi sao lại còn tiến hóa nữa vậy?"
"Cập nhật, đổi mới, hiểu không?" Trần Hạo cười lớn, "Có cà phê hả? Cho tôi một ngụm. Các cậu không biết đâu, lão Dương phát điên rồi, bắt cả lớp luyện tập điên cuồng, tôi làm bài tập đến nỗi cả đêm không chợp mắt."
Đào Trác theo phản xạ đáp "Ê" một tiếng, định nói cậu vừa uống qua rồi, nhưng thấy Trần Hạo hình như không để ý, nên lại nuốt lời vào trong.
"Lão Dương là thế đấy," Kiều Nguyên Kỳ bắt đầu trò chuyện với Trần Hạo về cuộc thi, "Không phải sắp đến vòng quốc gia rồi sao? Chuẩn bị giành giải mấy đây?"
"Không giành nổi đâu, chuẩn bị chết thôi."
Lớp chuyên học ở tầng bốn, khi tạm biệt thấy Trần Hạo đã uống gần hết cà phê, Đào Trác nói thẳng: "Cho cậu đấy, tôi còn, muốn uống cứ tìm tôi."
Trần Hạo nói lời cảm ơn, rồi không khách khí nhận lấy.
Đào Trác cảm thấy hình như thiếu một người. Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện Nghiêm Dụ đã lặng lẽ xách cặp đi xa từ lúc cậu đưa cà phê cho Trần Hạo, để lại một bóng lưng kiêu ngạo.
Đào Trác: "Cậu ấy làm sao thế?"
Thiện Vũ: "Không biết, lại lên cơn rồi."
Cả buổi sáng, Nghiêm Dụ không nói gì với Đào Trác.
Đến trưa, vừa khi chuông reo Nghiêm Dụ đã xách cặp rời đi, không giống mọi khi ngồi lại lớp tự học thêm hai mươi phút, đợi đến khi căng tin vắng người mới đi.
"Cậu ta làm sao vậy?" Vừa gặm đùi gà, Thiện Vũ vừa dùng cằm ra hiệu về phía Nghiêm Dụ cách đó không xa.
"Không biết." Đào Trác liếc nhìn, "Trông có vẻ không vui."
"Ừ, tao cũng cảm nhận được." Thiện Vũ nói, "Lạnh quá, lạnh đến nỗi cả sáng nay tao không dám cởi áo khoác. Mày có thấy tao còn không dám quay đầu lại nói chuyện với mày không?"
Đào Trác thầm nghĩ đúng vậy, cứ như thể mùa đông ập đến trong một giây.
Buổi chiều, tiết cuối cùng lại là tiết của Pangding, Đào Trác ngồi dưới chữa bài tập Toán.
Lần này cậu làm toán cũng tạm ổn, được 126 điểm. Tuy chỉ xếp hạng trung bình ở lớp A5, nhưng Đào Trác đã rất hài lòng. Xét cho cùng, có một số nội dung cậu chưa từng học, tất cả đều nhờ thầy Nghiêm ra tay cứu trợ, cùng cậu tập trung ôn luyện mà có được kết quả này.
Nghĩ đến đây, Đào Trác liếc nhìn Nghiêm Dụ, thấy người này lại trốn trong áo khoác. Tay trái chống đầu, tay phải làm bài tập, che chắn kín mít.
Khuôn mặt kia không có biểu cảm gì, lạnh đến mức sắp đóng băng.
Đào Trác nghĩ, cậu ấy rốt cuộc bị sao thế? Hay là dỗ dành một chút nhỉ, nếu không với tư cách là một người bạn cùng bàn vô tội, cậu sắp trở thành sủi cảo đông lạnh mất.
Thế là cậu liếc nhìn Pangding, chắc chắn Pangding đang có tâm trạng tốt, sẽ không đột ngột gọi người lên bảng, bèn bắt đầu lén lút xé một mẩu giấy nháp.
Cậu viết một tờ giấy nhỏ, chọc Nghiêm Dụ, ném qua. Không ngờ Nghiêm Dụ không thèm nhìn, lại ném trả về.
Đào Trác:?
Đào Trác không nản lòng, lại xé một tờ giấy khác, tiếp tục ném qua.
Lần này Nghiêm Dụ không ném trả, nhưng vẫn không đọc.
Đào Trác viết thêm một tờ nữa, Nghiêm Dụ đọc rồi, nhưng vẫn không có phản ứng.
Thế là Đào Trác bắt đầu cẩn thận xé giấy nháp, lúc thì xé một tờ, lúc thì xé một tờ khác, đến nỗi cuốn vở nháp trơ trụi như bị chó gặm, không ngừng quấy rầy Nghiêm Dụ.
Mặc dù Nghiêm Dụ cứ "seen không thèm rep", nhưng Đào Trác có thể cảm nhận một cách kỳ diệu rằng, tảng băng trôi này đang dần tan chảy dưới ánh mặt trời rực rỡ mà cậu đã dốc hết sức lực để tỏa ra.
Đào Trác suy nghĩ nát óc, cuối cùng viết: "Anh Dụ à, nếu cậu còn không để ý đến tôi, tôi viết hết cả giấy nháp mất thôi." Xem lại một lượt, cảm thấy hơi trống trải, bèn thêm một biểu tượng "T.T" có vẻ nũng nịu ở cuối câu.
Nghiêm Dụ mở ra, đọc, quả nhiên ánh mắt dừng lại trên biểu tượng cảm xúc một lát, sau một lúc lâu mới cầm bút viết.
Đào Trác nhận được một câu gọn lỏn: "Nghe giảng cho đàng hoàng".
Tiết Ngữ văn có gì hay ho mà nghe chứ? Đào Trác nghĩ, thật là khó dỗ dành. Thế là cậu lại xé một tờ giấy khác, ngoan ngoãn viết: Không phải là có cậu rồi sao, không hiểu thì hết tiết hỏi cậu cũng được.
Nghiêm Dụ viết: Không rảnh.
Đào Trác suy nghĩ một lúc, xé một tờ giấy lớn hơn, viết: Không được! Sao có thể không rảnh? Tôi là người bạn cùng bàn đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, mỗi ngày đều giúp cậu canh chừng xem chị Anh có đến kiểm tra lớp không, giúp cậu xem Hồ Bân có lén xuất hiện ở cửa sau không đấy! Cậu không thể bỏ mặc bạn cùng bàn được.
Nghiêm Dụ phát hiện tờ giấy này được xé vừa khéo, cả mặt trước mặt sau đều không chừa chỗ cho hắn viết. Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, xé một tờ, viết: Sao mệnh đề quan hệ không viết dài được như thế này?
Đào Trác: "..."
Đào Trác xoay bút, đang nghĩ cách đáp lại, thì thoáng thấy Nghiêm Dụ không nhịn được, đưa tay xé thêm một mẩu giấy thứ hai.
Ném lại, trên đó viết: Không hiểu có thể đi hỏi Trần Hạo.
Đào Trác: "........"
Thì ra cả buổi vấn đề nằm ở đây. Đào Trác chợt hiểu ra, nhất thời không biết mình là bị chọc tức đến bật cười hay bị chọc cười.
Cậu tự nhủ một lúc, rồi nghĩ không nên tính toán với người bệnh, bèn phát huy truyền thống tốt đẹp "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", viết: Thế thì tôi chắc chắn phải hỏi cậu rồi, tôi không hỏi anh Dụ của tôi thì hỏi ai.
Ném qua, lần này Nghiêm Dụ cuối cùng cũng động đậy, đọc đi đọc lại ba lần, rồi gấp tờ giấy lại, cất vào túi bút.
Đào Trác thừa thắng xông lên, tiếp tục: Sau này cà phê đều để dành cho thầy Nghiêm.
Nghiêm Dụ lại đọc ba lần, giữ lại thẻ bài, ban tặng túi thơm*.
(*) Trong quá trình tuyển chọn tú nữ vào cung thời nhà Thanh, ngôn ngữ được sử dụng mang tính nghi lễ và trang trọng. Nếu một tú nữ được chọn, người ta sẽ nói "Lưu bài tử, tứ hương nang" (留牌子,赐香囊). Câu này có nghĩa là "Giữ lại thẻ bài, ban tặng túi thơm". Còn nếu không được chọn, sẽ là "Loại bài tử, tứ hoa" (撂牌子,赐花), nghĩa là "Bỏ thẻ bài, ban tặng hoa".
Đào Trác suy nghĩ một lúc, lại viết: "Chưa kể Trần Hạo là học sinh thi Olympic, cậu ta dùng những công thức chúng ta chưa học qua, hỏi cậu ta làm gì?"
Không ngờ, câu này lại chọc giận Nghiêm Dụ, hắn viết từng chữ một, lực bút như muốn xuyên qua cả giấy: Ai, bảo, tôi, chưa, học?
Đào Trác: "..."
Đàn ông mà, cái tính hiếu thắng chết tiệt.
Giờ tan học, Thiện Vũ quay lại hỏi Đào Trác muốn đi ăn trước hay đi tắm trước, tính toán chia thời gian.
Kết quả nhìn thấy đống giấy nháp trên bàn Đào Trác như bị châu chấu càn quét, Thiện Vũ ngạc nhiên: "Mày đang làm gì vậy? Ăn giấy à?"
"Không, đang dỗ trẻ con thôi." Đào Trác liếc nhìn, bản thân cũng thấy buồn cười, cố ý nói cho Nghiêm Dụ nghe, nhưng Nghiêm Dụ không hề phản ứng.
"Mày tắm trước đi, tao đi ăn cơm."
"Anh Dụ thì sao?" Thiện Vũ thuận miệng hỏi, không mong đợi được trả lời, không ngờ hôm nay Nghiêm Dụ lại rộng lượng: "Phòng tự học."
Nhưng cảm giác như là nói cho một người nào đó nghe.
Thế là Thiện Vũ "ờ" một tiếng, rồi cùng Tôn Ức Minh bám víu lấy nhau rút lui.
Mọi người trong lớp lần lượt rời đi, ánh tà dương xiên qua cửa sổ chiếu vào lớp học.
Đào Trác nghĩ, Nghiêm Dụ nhìn thì lạnh lùng nhưng sao lại có thể ghen tuông ghê gớm thế nhỉ? Tính chiếm hữu mạnh quá thật chẳng hay ho gì.
Ai ngờ Nghiêm Dụ cũng đang đợi cậu cử động trước, kết quả là hai người không ai nhúc nhích, cứ ngồi lì đó làm xong bài tập tiếng Anh.
Mặt trời hạ xuống vị trí thấp nhất, Đào Trác cúi đầu, phát hiện bóng của Nghiêm Dụ đổ lên bàn mình. Chỏm tóc trên đỉnh đầu Nghiêm Dụ bị gió thổi rung rung như một cọng cỏ nhỏ, tựa hồ muốn chủ động chạm vào Đào Trác nhưng lại ngại ngùng cúi đầu.
Đào Trác bỗng nhiên cười, nghĩ ngợi rồi dùng tay "bắt" lấy cái bóng trên bàn, hung hăng nhào nặn, sau đó chọc vào người thật: "Không còn bài tập để làm nữa, đi thôi Nghiêm Dụ, đi ăn với tôi đi."
Nghiêm Dụ nghe vậy lập tức cất bài tập điền từ đã kiểm tra đến ba lần, cao ngạo đáp lại một tiếng "ừ".
Đào Trác treo móc khóa hình Patrick mà Nghiêm Dụ tặng lên cặp, khi đi bộ cái hình béo hồng ấy tự nhảy lên nhảy xuống. Sáng nay, Thiện Vũ vừa thấy đã muốn nghịch thử, nhưng bị Đào Trác tát vào tay một cái, nói không được động lung tung, chạm vào nữa là tao cắn mày đấy.
Nghiêm Dụ cúi đầu nhìn một lúc, đưa tay ra, hung dữ bóp bụng Patrick. Đào Trác thì thản nhiên, không phản ứng gì.
Tầm hơn sáu giờ tối, căng tin đông nghịt như bầy sói đói tràn vào, các quầy bình thường không còn mấy món, cậu ấm họ Đào kén chọn vô cùng, bèn đi lên tầng hai, quẹt thẻ gọi hai phần lẩu nhỏ.
Đào Trác ngồi xuống, nhìn những miếng cà rốt trong nồi lẩu, thở dài rồi lần lượt gắp từng miếng ra. Nghiêm Dụ để ý nhưng không nói gì, lặng lẽ nhìn Đào Trác ăn xong.
Sau khi bước vào khu ký túc xá, hai người tách ra, Đào Trác lên lầu tắm rửa và giặt đồ, còn Nghiêm Dụ đi đến phòng tự học. Nghiêm Dụ sẽ ở đó đến khi chuông tự học buổi tối reo lên, sau đó mới thong thả đi đến lớp học, trong khi Đào Trác thì quen đi sớm hơn.
Đúng 6 giờ 55 phút, khi Nghiêm Dụ bước vào lớp theo tiếng chuông, hắn phát hiện Đào Trác lại bị người khác lôi đi mất rồi.
Phía trước lớp, một đám người đang vừa làm bài vừa tán gẫu, ồn ào vô cùng. Đào Trác xui xẻo chỉ định lên bục giảng lấy sách bài tập của mình, nhưng đi ngang qua lại bị người ta giữ lại một cách vô cớ.
Tiếng Anh của Đào Trác rất tốt, đã trở thành học trò cưng số một của cô Hứa Anh. Vì vậy, cậu nam sinh kia ôm chặt lấy cậu không buông, giữ Đào Trác ngồi trên đùi mình: "Anh Đào, Đấng Đào — bố Đào! Giúp tôi làm thêm một bài nữa đi."
"Biết tôi là bố mà còn không buông ra, muốn tạo phản à!" Đào Trác cười mắng, "Chọn B, câu này chị Anh đã giảng trên lớp rồi, cậu nghe cái gì thế?"
Đúng lúc chuông chính thức vang lên lúc 7 giờ, Hồ Bân xuất hiện ở cửa với cái đầu hói bóng loáng. Cả đám lập tức ngoan ngoãn, Đào Trác nhờ vậy mà thoát được. Khi cậu ngồi lại chỗ, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi của người khác, là mùi một loại nước xả vải nào đó, khiến Nghiêm Dụ cau mày.
Đào Trác đang cúi đầu làm bài tập toán, bỗng cảm nhận được Nghiêm Dụ vươn tay, lấy áo khoác của mình đắp lên người cậu.
Đào Trác quay đầu:?
"Lạnh." Nghiêm Dụ thản nhiên nói, "Mặc vào."
Mình đâu có lạnh? Nhưng Đào Trác vẫn ngoan ngoãn đưa tay mặc vào.
Một lát sau, Nghiêm Dụ đột nhiên cúi xuống, lấy từ trong cặp ra một chai nước ép rau củ màu cam, hiển nhiên có chứa thành phần cà rốt, đẩy đến bàn Đào Trác.
Đào Trác liếc nhìn, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, rõ ràng như muốn nói: "Có thể không uống không?"
Nghiêm Dụ lẳng lặng nhìn cậu.
Đào Trác đành phải cầm lên nhấp một ngụm, bất ngờ phát hiện hương vị không tệ, rồi lại nhấp một ngụm. Cậu giống như một chú chuột hamster, cứ vô thức cầm chai nước trên tay, chỉ một lúc đã uống hết sạch.
Thế là nửa tiếng sau, Nghiêm Dụ ngửi thấy hương nhài thoang thoảng bên cạnh mình, nhìn chai nước ép cà rốt đã hết, rồi lại nhìn Đào Trác đang bám chặt lấy tay mình chăm chú nghe giảng bài, cuối cùng cũng cảm thấy thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT