Lão Lý còn cảm thấy khó chịu hơn, Tưởng Điềm Điềm là học sinh của ông, tuy không thể nói hiểu rõ 100%, nhưng đã dạy lâu như vậy cũng biết phần nào tính cách của Tưởng Điềm Đềm, trước đây chỉ cảm thán rằng gia đình đã nuông chiều con cái, ra xã hội chắc chắn sẽ phải chịu khổ, giờ nhìn lại không chỉ là nuông chiều mà hoàn toàn là hư hỏng, ngay cả ông, người không mấy chú ý đến lớp số 2, cũng biết Tưởng Minh Vũ yêu thương em gái đến mức nào, chỉ cần em gái ra lệnh thì làm sao có lý do không giúp?
Giờ thì hay rồi, giúp em gái mà lại rước họa vào thân, còn không biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao.
Chủ nhiệm Hồ và lão Lý đều thở dài, thở dài xong lại cảm thấy đau lòng.
Chấn thương cần 100 ngày để hồi phục, học sinh trung học một ngày cũng quý giá, huống chi là ba tháng!
Nghĩ đến Diêu Dao vừa từ nông thôn đến, mặc dù nền tảng không tệ nhưng còn nhiều thứ cần bổ sung, hai người không khỏi sốt ruột, nếu như cây giống tốt như vậy vì những chuyện lộn xộn này mà bị trì hoãn, bọn họ làm giáo viên cũng sẽ đau lòng, may mà Diêu Dao cho biết khả năng tự học của cô rất tốt, hơn nữa chấn thương ở vai trái không ảnh hưởng đến việc viết chữ bằng tay phải.
Còn gì khiến giáo viên cảm động hơn học sinh chăm chỉ? Chắc chắn là học bá chăm chỉ.
Sau khi chủ nhiệm Hồ và lão Lý đảm bảo với cô rằng sẽ đến giúp cô học thêm, phẫn nộ mà ra về, bà cụ nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn càng thích hơn, cố gắng chia cho cô nửa phần sữa và táo mà gia đình mang đến, rồi còn nhắn tin cho ông lão nhắc nhở ông nhớ mang đến bệnh viện ít đồ ăn mà mấy cô bé thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play