Viên cảnh sát nghiêm mặt, “Điều 17 Bộ luật Hình sự, người từ đủ mười sáu tuổi trở lên phải chịu trách nhiệm hình sự, tuổi còn nhỏ không phải là lý do để miễn trách, nếu không theo lời ông nói, vị thành niên giết người phóng hỏa cũng không cần bị bắt sao?”
Nhìn cả nhà này không ai hỏi lấy một câu về tình trạng của Diêu Dao, như thể giờ mới nhớ đến sự tồn tại của cô, viên cảnh sát cảm thấy mình cũng đã thấy đủ mọi thứ, vì Tưởng Minh Vũ chưa đủ mười tám tuổi nên bọn họ đã hoàn thành nghĩa vụ thông báo cho phụ huynh, cũng không muốn nói nhiều với bọn họ nữa.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tưởng Kiến chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, con trai ông ta, con trai ông ta mới mười sáu tuổi, cho dù không bị phạt nặng cũng có thể bắt đầu lại, nhưng nếu có tiền án thì cả đời cũng sẽ bị hủy hoại một nửa, thấy Uông Thư Lan còn muốn đỡ mình, Tưởng Kiến liền đẩy bà ta ra, “Bà xem con gái tốt của bà kìa!”
Viên cảnh sát không tin lời Minh Vũ, nhưng ông ta tin.
Con nhỏ quỷ quái đó có bản tính gì ông đã thấy rồi, cả hai người lớn đều bị cô làm cho quay cuồng không biết phải làm sao, huống chi Minh Vũ còn chưa trưởng thành, chắc chắn là cô đã nói gì đó kích thích Minh Vũ, Tưởng Kiến nghiến chặt hàm răng, ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt để con trai mình ngồi tù!
Đang suy nghĩ như vậy, ánh mắt lướt qua, Tưởng Kiến cuối cùng cũng chú ý đến Tưởng Điềm Điềm đang co rúm ở một bên không dám thở mạnh, vừa mới kiềm chế được cơn giận lại bùng lên, “Có phải là con đã gọi điện cho anh con hay không?”
Giọng điệu của Tưởng Kiến không tốt, Tưởng Điềm Điềm bị dọa đến mức không dám trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play