Sở Lâm Lâm mất một lúc mới phản ứng lại Diêu Dao, “Cậu... Cậu bảo tôi là bệnh thần kinh?!”
Diêu Dao dùng ánh mắt để trả lời: Không phải bệnh thần kinh thì là gì?
Sở Lâm Lâm tức giận không chịu nổi, “Sao cậu lại nói chuyện như vậy, lúc đầu Điềm Điềm nói với tôi, tôi còn không tin, không ngờ cậu...”
Trước món thịt kho tàu, Diêu Dao không có thời gian để tranh cãi với cô ta, “Vậy tôi phải nói sao mới được? Cậu tự dưng đến căn tin chặn tôi, một lúc bảo tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu nên có mắt nhìn, một lúc lại bảo tôi bắt nạt Tưởng Điềm Điềm, tôi thật sự thấy khó hiểu, ở nhà cậu ta có cha mẹ, có anh trai, ở trường có cậu là chị em thân thiết chưa biết gì đã đến chất vấn, còn tôi là người ở nội trú, là người ăn cơm ở đây, cậu có muốn xem lại những gì mình đang nói không? Người thành phố các cậu đều định nghĩa hai từ bắt nạt như vậy sao? Vậy cậu đi hỏi Tưởng Điềm Điềm xem có muốn đổi cho tôi không?”
Nói về miệng lưỡi, cả nhà họ Tưởng cộng lại cũng không thể nói lại cô, huống chi là Sở Lâm Lâm chỉ mười mấy tuổi.
“Nhưng mà cậu yên tâm, những gì cậu nói tôi đã nghe vào, chỉ cần các cậu đừng có hôm nay đến căn tin chặn tôi, ngày mai lại đổ tội cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lại gần các cậu, nếu không được thì cậu có thể bảo Tưởng Điềm Điềm nói với gia đình cho tôi chuyển trường, các cậu một là công chúa mỏng manh, một là đại thánh mẫu tự cho mình là chính nghĩa, tôi không dám chọc, chỉ cần tránh xa là được.”
Sở Lâm Lâm cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm ức mà Tưởng Điềm Điềm phải chịu, “Cậu, cậu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play