Những lời đạo đức giả này Diêu Dao nghe chán ngấy.
Cô nhìn sang với nụ cười nửa miệng, “Tôi không có lương tâm sao?”
Chưa đợi Uông Thư Lan phản ứng, cô lại thêm một câu, “Vậy chẳng phải giống như bà sao?”
Uông Thư Lan tức đến mức gần như mất kiểm soát, “Được, tao không có lương tâm, vậy mày cút đi, cút đi!”
Diêu Dao rất thẳng thắn thức thời, “Được thôi.” Nói xong, cô quay lưng định đi.
Tưởng Kiến thấy Diêu Dao đã đặt tay lên tay nắm cửa, rõ ràng không phải đùa, cuối cùng không thể nhịn được nữa, “Đủ rồi, đừng gây rối nữa!” Nói xong còn không nhịn được mà trừng mắt nhìn Uông Thư Lan, buổi chiều cảnh sát vừa đến, tối lại xảy ra chuyện như thế này, bọn họ còn muốn làm người nữa không?
Tưởng Kiến nhẫn nhịn cơn giận, gọi Tưởng Điềm Điềm và Tưởng Minh Vũ về ngủ, còn tự mình vào trong phòng, đóng cửa cái rầm, Uông Thư Lan vội vàng chạy vào trong, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Diêu Dao mới đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play