Tưởng Điềm Điềm hoàn toàn không thích người chị đột nhiên xuất hiện này.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen với việc mọi ánh mắt trong gia đình đều hướng về mình, nhưng vừa rồi, mẹ thậm chí không nhìn lấy một cái vào món đồ cô ta muốn mua, mà toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Chu Dao ở đầu dây bên kia.
Tưởng Điềm Điềm cảm thấy hơi khó chịu, chiếc nĩa cắm vào bánh ngọt, tiếng nĩa cọ vào đĩa phát ra âm thanh chói tai.
Uông Thư Lan vội vàng đặt điện thoại sang một bên, giọng điệu chiều chuộng, “Sao vậy, Điềm Điềm, không được vui sao? Không phải con luôn muốn ăn bánh của tiệm này sao?”
Tưởng Điềm Điềm chu môi đẩy miếng bánh 100 tệ ra xa, “Không ngon, không muốn ăn.”
Uông Thư Lan nghĩ rằng cô ta đã nghe thấy cuộc gọi vừa rồi nên đang bênh vực cho mình, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, “Con nhỏ đó, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn không ai quản lý, không ai dạy dỗ, thô lỗ lắm, mẹ không còn cách nào khác mới đồng ý đưa nó về, trong lòng mẹ, con mới là bảo bối của mẹ, còn nó, chỉ cần đợi nó tốt nghiệp trung học là mẹ sẽ cho nó rời đi.”
Tưởng Điềm Điềm hoàn toàn không cảm thấy được an ủi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play