Hà phụ không phải kẻ ngu dốt, làm sao không biết Liễu di nương đang châm ngòi thổi gió, nhưng thấy Hà mẫu sắc mặt cứng đờ, lập tức nhận ra điều đó là thật!

Hà phụ cực kỳ không vui, đập đũa xuống bàn, “Rốt cuộc là chuyện gì?!”

Liễu di nương đã châm lửa xong thì ngồi xuống, ăn cơm cùng với tôn tử, Văn thị và Hà Lặc nhìn nhau một cái rồi lại tiếp tục ăn. Hà mẫu cảm thấy như tất cả thể diện đều bị đè nát dưới chân, trong lòng cũng có chút oán giận Hà phụ, nhất thời không nói gì, chỉ có Hà Như Nguyệt không hiểu tình hình, nhìn qua nhìn lại, tự cho là thông minh nói: “Mẫu thân, người cũng nuông chiều đại tẩu quá rồi.”

Hà Như Nguyệt và Bạch Như Huyên cùng nhau lớn lên, thấy Bạch Như Huyên và Hà Giác bị mẫu thân mình chia rẽ uyên ương, lại thấy một quý nữ danh giá bất ngờ trở thành tẩu tử của mình, Hà gia từ trên xuống dưới đều nâng niu nàng, Hà Như Nguyệt trong lòng không dễ chịu chút nào, mặc dù Từ Ngọc Dao đối xử với nàng ta như muội muội ruột, nhưng nàng ta cũng không thể thích nổi.

Vì vậy, Hà Như Nguyệt với vẻ mặt hả hê khi người gặp họa và bỏ đá xuống giếng nói, “Có ai nhà nào mà làm tức phụ không báo một tiếng đã ra khỏi phủ, lại còn là quý nữ cao môn, không có chút quy củ nào, chỉ có mẫu thân hiền từ, nếu không gặp phải bà bà khó tính, có khi còn bị đuổi trở về.”

Nha đầu chết tiệt không có chút mắt nhìn này!

Trước đây Hà Giác chuẩn bị thi khoa cử, sau đó lại kéo theo một loạt rắc rối khiến bà ta phải lo lắng từng ngày, làm bà ta quên mất việc giáo dục nữ nhi, kết quả nuôi dạy được đứa nữ nhi đầu óc thiển cận như vậy, nhìn xem đây là đang nói vô vị gì?

Đừng nhìn Hà Giác đỗ thám hoa, nhưng cả Hà gia đều rõ, có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở kinh thành nhờ vào danh tiếng của Từ gia, bao gồm cả công việc của Hà Giác, hôn sự của Hà Như Nguyệt, cả việc làm ăn của Hà gia, mỗi một chuyện đều không thể thiếu sự giúp đỡ của Từ gia. Thế nhưng nha đầu ngốc này lại không hề có chút mắt nhìn nào, nếu những lời này lọt vào tai người Từ gia, có thể bọn họ sẽ không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có suy nghĩ.

Nhìn thấy Hà phụ sắc mắt khó coi, cùng Liễu di nương thì có vẻ muốn cười mà không dám cười, Hà mẫu gần như muốn bùng nổ, mà ngay lúc này, thấy một bà tử gác cửa vội vàng xin gặp, lại ném xuống một tin như một đạo tiếng sấm—

“Đại thiếu phu nhân sai người đến truyền tin, nói rằng tối qua mơ thấy đứa trẻ chết yểu, trong mơ đứa trẻ khóc rất thảm, vì vậy trời chưa sáng đã đi đến Hộ Quốc Tự, giờ đã đến nơi, chuẩn bị tiến hành làm pháp sự vài ngày, bảo lão gia lão phu nhân không cần lo lắng…”

Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.

Hà phụ trước tiên là ngẩn ra, sau đó tức giận bùng nổ, nhớ lại lúc Từ Ngọc Dao đang êm đẹp trong phủ lại sảy thai, Từ gia không ngừng gây áp lực, gần như làm cho cả Hà gia đảo lộn, vừa phải cười làm lành vừa phải bù đắp, thậm chí mất đi một đứa nữ nhi mới có thể giải quyết sự việc, sau đó không có thai cũng không nói thêm một lời, không nạp thiếp cũng nhắm mắt cho qua, thậm chí nhận thừa tự cũng nhẫn nhịn, giờ lại nhắc lại chuyện cũ, Từ thị này hiện muốn làm gì?!

Trên mặt Liễu di nương cũng không còn ý cười, dù bà ta thường không hòa hợp với Hà mẫu, thậm chí gần như không qua lại với Từ Ngọc Dao, nhưng cũng không phải người tâm địa độc ác, sao lại vì sợ hạ sinh được đích trưởng tôn mà động tay với một nữ nhân đang mang thai? Hơn nữa, bà ta không phải kẻ điên, đích trưởng tôn của Hà gia dù quý giá đến đâu, cũng không thể nào quý hơn được nữ nhi Từ gia?

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn bị Hà mẫu đổ lên đầu nữ nhi mình, thật đáng thương cho đứa nữ nhi nhỏ Như Trân, tuổi còn nhỏ đã bị đuổi về quê ở Giang Nam, tới trước khi thành thân hai năm cũng chưa từng gặp mặt, liền bị gửi đến Tây Bắc… Liễu di nương không tự chủ được siết chặt tay, ánh mắt nhìn Hà mẫu như muốn ăn thịt.

Hà mẫu trong lòng kêu khổ không thôi, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?

Từ Ngọc Dao nằm mơ không thể ngờ rằng trên đời này lại có phụ thân ruột thịt có thể làm hại thân sinh cốt nhục, mỗi lần nhắc đến đứa trẻ chết yểu, Hà Giác phản ứng còn lớn hơn cả mình, chỉ cho rằng hắn cũng như mình, ngày đêm trông ngóng mà chịu đựng tổn thương, vì vậy kiềm chế nỗi đau trong lòng, ít khi nhắc đến. Thời gian trôi qua, Hà mẫu cũng chỉ cho rằng chuyện này đã hoàn toàn qua đi.

Giờ đây chuyện cũ được nhắc lại, trong lúc nhất thời Hà mẫu không khỏi tâm loạn như ma.

Mà ngay lúc này, chỉ nghe một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên, “Chuyện gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play