Trong phủ công chúa, vẫn là ba nữ nhân ngồi quây quần bên nhau.
Nghe xong lời thuật lại từ Khương cô cô, không khí trở nên im lặng quỷ dị.
Vương thị tự cho rằng đã đương gia nhiều năm, đã thấy không ít chuyện kỳ quái trong kinh thành, nhưng không ngờ chuyện kỳ quái nhất lại ở ngay bên cạnh, càng không nghĩ rằng Hà Giác lại dám to gan như vậy, sau một hồi mới lấy lại được giọng nói, ấp úng nói: “Hắn, hắn có phải điên rồi không?”
Vương thị không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Hà Giác.
Nếu đã muốn kỷ bằng thê quý, người bình thường không nói phải coi thê tử như tổ tông, ít nhất cũng sẽ hết lòng chăm sóc tình cảm phu thê, nhưng Hà Giác thì không, chân trước vừa cưới thê sau lưng đã nuôi ngoại thất, thậm chí sau khi bị phát hiện còn không biết cách bù đắp, ngược lại cả nhà cứ liên tiếp làm những trò tính toán lố bịch, chỉ thiếu điều không đập bàn tính lên mặt.
Đến bước này, nếu tỉnh ngộ ra rằng cầu người không bằng cầu mình, từ đó phấn đấu vươn lên thì cũng được, thậm chí vì để thoát khỏi rắc rối mà nương nhờ vào hoàng tử nào đó, Vương thị cũng có thể hiểu, nhưng kết quả Hà Giác vẫn không đi theo lối đi bình thường, lại còn dây dưa đến Hoàng tử phi, chẳng phải như ông lão chê sống lâu mà treo cổ tự sát sao?
Hòa Duyệt công chúa còn không hiểu nổi hơn cả Vương thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT