Không khí trong phòng ăn vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc ngưng trệ.
Biểu tình trên mặt của Hà mẫu cứng lại, dường như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
Diêu Dao sắc mặt thoải mái, không khác gì trước đó, nhưng chính sự bình thản đó lại khiến người khác cảm thấy lo lắng, cảm giác không ổn trong lòng Hà mẫu lại dâng lên, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị Hà phụ hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.
Sở dĩ Hà phụ đồng ý để Hà mẫu đi cầu xin người của Từ phủ, một phần vì không còn tầng quan hệ với Nghiêm Quốc công, trước mắt không còn cách nào tốt hơn, một phần vì sau chín năm chung sống, ông ta tự tin rằng tức phụ này vẫn dễ dạy bảo. Chỉ cần nàng đồng ý, thì cho dù người Từ gia không muốn cũng chỉ có thể nuốt giận, nhưng kết quả thì sao? Lão bà này nói chắc chắn, chỉ trong chốc lát đã bị một câu phản bác!
Hà phụ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, nếu không sợ bị cho là giấu đầu lòi đuôi, ông ta đã muốn bỏ đi ngay lập tức.
Hà mẫu bị nhìn đến mức ấm ức, chín năm qua bà ta chưa từng dám thể hiện mình là bà mẫu, khó khăn lắm mới khiến người ta tin tưởng vào Hà gia, giờ nhi tử không ra gì, trượng phi thì giữ thể diện, nữ nhi cũng đi theo quấy ầy, cũng chỉ vì bà ta dẫn theo Cầu nhi ra ngoài mà dỗ được người ta về, đâu biết sẽ đột ngột nói trở mặt liền trở mặt, sao lại đổ hết mọi thứ lên đầu mình?
Hà phụ và Hà mẫu đều cảm thấy mặt sượng sùng nhất thời không nói gì, trong khi Hà Giác không khỏi vô cùng khó chịu, “Sao nàng có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play