Nói đến Hà Giác, trên mặt Bạch Như Huyên tràn đầy đau lòng, “Huynh ấy đã vất vả học hành nhiều năm mới đỗ thám hoa, nhưng mọi người chỉ hâm mộ huynh ấy cưới được một thê tử tốt, một người kiêu ngạo như huynh ấy làm sao chịu được việc bị coi là kẻ ăn bám vào thê tử, qua nhiều năm như vậy, khúc mắc này đã ngày càng sâu…”
Hà mẫu muốn nói đây là chuyện quái gì, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mỗi khi bà ta và Hà phụ yêu cầu Hà Giác phải chiều chuộng Từ Ngọc Dao, Hà Giác lại có vẻ mặt cứng ngắc không được từ nhiên, lời sắp nói ra bỗng dưng nghẹn lại.
Bạch Như Huyên đương nhiên sẽ không nói mình đã không ít lần châm ngòi thổi gió, mà chỉ tranh thủ khi Hà mẫu có dấu hiệu nhượng bộ mà nhanh chóng nắm lấy cơ hội, “Chỉ cần nhìn cách Từ Ngọc Dao hành động quyết đoán không lưu tình, nếu nàng ta nhận ra những điều này, nàng ta sẽ nghĩ gì? Chỉ ợ sẽ cảm thấy Giác ca được lợi mà còn khoe mã, nghĩ rằng cả Hà gia đều coi nàng ta như kẻ ngốc chỉ để lấy lợi từ Từ gia, Từ Ngọc Dao có thể dễ dàng bỏ qua, Từ gia có thể dễ dàng bỏ qua sao? Nếu Từ Ngọc Dao có thêm một đứa con, có lẽ nàng ta sẽ hoàn toàn bỏ mặc Giác ca mà chỉ một lòng chăm sóc cho đứa con, đến lúc đó tài sản cũng bị nàng ta nắm giữ, Giác ca chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Bạch Như Huyên miệng lưỡi khôn khéo, chỉ trong vài câu đã khiến tình hình hiện tại trở thành tốt nhất, nhưng Hà mẫu khi gặp chuyện của nhi tử thì dễ dàng bị rối loạn, thêm vào đó trước đây cũng bị Từ phu nhân lên cơn thịnh nộ làm cho sợ hãi không nhẹ, nghe xong lơi này lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Bạch Như Huyên biết rằng khi nói đến đây đã coi như thành công một nửa, liền vội vàng bắt đầu thể hiện lòng trung thành, “Mặc dù hiện tại Từ Ngọc Dao có khúc mắc trong lòng, nhưng nàng ta vẫn có tình cảm với Giác ca, cháu sẽ khuyên Giác ca lấy đại cục làm trọng tạm thời gạt bỏ khúc mắc, chắc chắn có thể làm Từ Ngọc Dao vui vẻ trở lại. Hơn nữa, nàng ta không sinh được con, để phòng cháu sinh con một nhà độc đại, nhất định sẽ phải giữ chặt Câu nhi, điều này vô luận là đối với Giác ca cũng như Hà gia đều là chuyện tốt.”
Bạch Như Huyên gần như đã nói rõ ràng rằng mọi người đều cùng một thuyền, không cần phải đấu đá nhau như gà mù, lẽ ra nên đồng lòng đối phó bên ngoài. Hà mẫu tuy vẫn không có sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng rốt cuộc cũng đã nghe vào được vài câu.
Bà ta không phải không nghe ra ý đồ của Bạch Như Huyên, nhưng cần gì phải nói ra, những lời này thực sự đã cảnh tỉnh bà ta—
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT