Hà Cầu cũng rũ mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không đồng tình.
Chỉ là một cơn phong hàn có gì mà phải nhìn tới nhìn lui mãi, không phải thân mẫu của cậu, Hà Cầu chỉ thấy đối phương thật giả tạo, nhưng với tư cách làm con, muốn đứng vững trong nhà này chỉ dựa vào Hà mẫu và Hà Giác thì không đủ, nhớ lại những lời dặn dò của thân mẫu trước khi đến phủ, Hà Cầu đè nén những suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía Mộ Lan đứng bên cạnh, giả vờ vẻ mặt ngoan ngoãn.
“Tổ mẫu không cần quá lo lắng, nếu như thái y đã nói như vậy chắc chắn có lý do của ông ấy, hôm nay phụ thân đang trực đêm ở nha môn, để cháu ở đây trông chừng, khi mẫu thân tỉnh dậy nhất định sẽ báo cho người ngay.”
Hà mẫu rất hài lòng, “Thật là một đứa trẻ ngoan.”
Bà cháu hai người đều có tâm tư riêng, một người nói chờ mẫu thân cháu tỉnh dậy sẽ ở bên trò chuyện để nàng nhanh khỏe, một người thì nói sẽ ở bên giường mẫu thân cho đến khi mẫu thân khỏe lại mới thôi, trong mắt Mộ Lan đứng bên cạnh hầu hạ, chỉ thấy chủ tử nhà mình đúng là có số phận tốt, bà mẫu đối xử với nàng không khác gì Thân mẫu, con thừa tự cũng rất chu đáo, thậm chí Hà mẫu không có chút gì khó chịu với đứa trẻ không có quan hệ huyết thống này, mà còn thân thiết như Tôn tử ruột, cho dù sau này chủ tử không có tin vui gì, cuộc sống cũng có hy vọng.
Chỉ có Diêu Dao trong phòng nghe thấy thì liên tục cười lạnh.
Đúng là bà cháu ruột thịt mà! Cả nhà này đang tính toán, số phận đáng thương của nguyên chủ chỉ là để làm áo cưới cho người khác.
Theo tình tiết câu chuyện, Từ Ngọc Dao đã dâng hiến tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất cho hai cha con này, ông trời cũng đã hồi báo cho nàng, vào năm thứ mười chín sau khi gả cho Hà gia, Hà Giác chỉ còn một bước nữa là được thăng chức lên hàng tam phẩm, trong khi Hà Cầu thì đỗ thám hoa.
Nếu câu chuyện kết thúc ở đây, cuộc đời Từ Ngọc Dao cũng coi như viên mãn, nhưng cố tình lại chính là khởi đầu của một trận sấm sét giữa trời quang.
Có lẽ vì đã công thành danh toại, có lẽ không cần phải dựa vào Từ gia nữa, có lẽ nhi tử đã nổi bật, Hà Giác đã thẳng thắn với Từ Ngọc Dao rằng hắn sớm đã có người trong lòng, giờ định đưa người đó về, Từ Ngọc Dao như bị sét đánh, mới biết Hà Giác đã có người trong lòng trước khi thành thân, chỉ vì ngại xuất thân không thể đưa người đó về phủ. Hắn biết mình nợ nàng, nên nhiều năm qua vẫn đối xử với nàng dịu dàng chu đáo, giờ đây mọi thứ nàng muốn đều đã có, tự nhiên phải bù đắp cho người kia.
Nhiều năm qua, Hà Giác đã quen với sự am hiểu ý người của Từ Ngọc Dao, chỉ cho rằng nàng vốn dĩ là người rộng lượng dịu dàng, mà không hiểu rằng khi yêu một người thì có thể nhượng bộ mọi thứ.
Khi tình yêu chuyển thành phản bội và biến thành hận thù, lý trí của Từ Ngọc Dao nhanh chóng trở lại, tìm lại sự bình tĩnh và quyết đoán của một quý nữ nhà cao cửa rộng, giả vờ suy nghĩ vài ngày để ổn định Hà Giác, nàng nhanh chóng phái người dụ dỗ cũng nghiêm hình tra tấn để làm rõ sự việc từ đầu đến cuối, thực tế tồi tệ hơn cả tưởng tượng khiến nàng nhận ra rằng đây không phải là tình yêu đơn giản như Hà Giác nói, mà là một âm mưu tỉ mỉ kéo dài đến hai mươi năm.
Hà Giác lúc ở Giang Nam đã có tình cảm với biểu muội Bạch Như Huyên không phải khanh không cưới, nhưng bị Hà mẫu ngăn cản. Dù Hà mẫu mong muốn hắn cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng làm thê tử, Hà Giác vẫn chưa bao giờ quên Bạch Như Huyên, có lẽ số mệnh chính là như vậy, chỉ hai tháng sau khi hai người thành thân, Bạch Như Huyên đã một mình đến kinh thành.
Niềm vui bất ngờ khiến Hà Giác mất phương hướng, ngay hôm đó đã thành chuyện tốt với Bạch Như Huyên, sau đó để Bạch Như Huyên yên tâm, hắn hứa chỉ sinh con với nàng ta, rồi Bạch Như Huyên được an bài ở kinh thành, ba năm sau đó Bạch Như Huyên mang thai mười tháng sinh ra Hà Cầu, sau đó Hà Giác vì muốn cho Hà Cầu một xuất thân tốt đã mang đứa trẻ về Hà phủ, được nuôi dưới gối của Từ Ngọc Dao.
Những sự dịu dàng chu đáo đều là giả dối.
Trong mắt nàng không thể dung thứ được người giả dối.
Vì nàng cam nguyện nhận con thừa tự cũng là giả dối.
Tất cả hết thảy đều là giả dối.
Thậm chí để Bạch Như Huyên yên tâm, Hà Giác nhiều năm liền uống thuốc tránh con, hoàn toàn phớt lờ những gánh nặng mà nàng phải chịu, cùng với những ngày cầu thần bái phật tìm y vấn dược mà không yên lòng, càng tệ hơn nữa là một lần sơ suất khiến nàng có thai, hắn còn ra tay tàn nhẫn khiến đứa con ruột của mình chết trong bụng, hoàn toàn cướp đi hy vọng cuối cùng để nàng trở thành mẫu thân.
Sự phản bội và lừa dối to lớn đã dấy lên cơn thịnh nộ ngút trời, Từ Ngọc Dao hoàn toàn hắc hóa, thề sống chết sẽ trả thù tất cả mọi người trong Hà gia, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Hà mẫu phát hiện và đẩy xuống bậc thang, mất đi tánh mạng. Sau khi chết, oán khí ngập trời rơi xuống địa phủ, đúng lúc đến trước mặt Diêu Dao.
Hà Giác không thể thoát, Hà mẫu là đồng lõa, cả Hà Cầu cũng không vô tội khi trong lòng biết rõ nhưng vẫn hưởng thụ những gì Từ Ngọc Dao đã hy sinh, còn có Hà phụ, tiểu cô Hà Như Nguyệt... Cả già trẻ lớn bé trong Hà gia này, Diêu Dao tính toán từng người, quyết định sẽ một lần tận diệt.
Vì vậy, khi Hà Cầu tiễn Hà mẫu, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thì ngay lập tức đối diện với ánh mắt không mang chút tình cảm nào của Diêu Dao——
Dù mới có sáu tuổi, Hà Cầu theo phản xạ lùi lại một bước, “Mẫu thân, mẫu thân...”