Nghĩ vậy, Bạch Như Huyên không biết từ đâu ra sức lực, kéo Hà Giác đuổi theo Diêu Dao vừa nói câu đó rồi quay lưng bỏ đi, “Hà phu nhân, Hà phu nhân…”
Bạch Như Huyên chuẩn bị sẵn một bụng lời, muốn nói mình chỉ là biểu muội của Hà Giác, cũng là không còn đường nào khác mới đến nhờ cậy hắn, muốn nói giữa hai người chỉ là tình cảm dừng lại ở lễ nghĩa, muốn nói mình không có ý tranh giành gì, chỉ muốn một chỗ để nương tựa, nhưng chỉ thấy Diêu Dao dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, rồi trực tiếp gọi, “Mộ Lan.”
Mộ Lan sớm đã không kiềm chế nổi lửa giận, bước lên chắn trước mặt Diêu Dao, “Ngươi là cái thá gì, ở trước mặt tiểu thư ta mà dám nói chuyện?”
“Ta chỉ là… Á!”
Bạch Như Huyên đã đoán trước mình chắc chắn sẽ bị sỉ nhục, thậm chí còn mong chờ bị sỉ nhục, nàng ta bị sỉ nhục càng nặng thì càng kích thích Hà Giác, đến lúc đó Hà Giác dù vì danh dự cũng không thể bỏ mặc nàng ta, nhưng nàng ta không ngờ bên cạnh Diêu Dao còn có Mộ Lan chờ sẵn để phát hỏa, chưa kịp để Hà Giác thấy vẻ mặt nhẫn nhục của mình, đã bị Mộ Lan túm lấy như vứt rác sang một bên.
Hạ phu nhân sợ ngây người, Vương thị và Khương cô cô vốn để Diêu Dao phát hỏa cũng cuối cùng ngẩng đầu lên, thấy Bạch Như Huyên kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu, Hà Giác lập tức đứng chết trân tại chỗ, hơn nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần, “Từ Ngọc Dao, ngươi dám để nô tỳ đả thương người khác!”
Còn chưa dứt lời, trên mặt hắn lại bị Diêu Dao tát thêm một cái.
Chỉ khác với hai cái tát trước, lần này Diêu Dao sử dụng hồn lực của quỷ sai, nhìn tay chân nàng mảnh khảnh, ngay cả sắc mặt cũng có chút tái nhợt, cái tát cũng mềm yếu không có sức lực, nhưng Hà Giác chỉ cảm thấy mỗi cái đều đau đến tận linh hồn, đâu còn quan tâm đến Bạch Như Huyên, hắn giờ đây quên cả hình tượng mà gào khóc kêu to.
Diêu Dao vừa ra tay, miệng cũng không nhàn rỗi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT