Trong viện yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Bạch Như Huyên giữ nguyên tư thế ngã xuống đất không dám cử động, Hà Giác mặt mày đầy chật vật tránh ánh mắt của mọi người, Hạ phu nhân cẩn thận nhìn Diêu Dao, không biết tình huống này sẽ kết thúc như thế nào.
Một lúc lâu sau, Diêu Dao cười khẽ phá vỡ sự tĩnh lặng, “Không ngờ vội vàng xuống núi, hóa ra là không thể chờ được để gặp giai nhân.”
Trên mặt Diêu Dao thoáng hiện vẻ không thể tin và khó xử, rồi tất cả đều trở thành châm biếm.
“Ta còn tưởng ngươi vì lo lắng cho tâm trạng của ta, sợ ta đến dự tiệc đầy tháng của nhà Hạ phu nhân thấy trong sân toàn là trẻ con sẽ đau lòng, nên không đợi ta đã vội vàng xuống núi, không ngờ lại là ta tự mình đa tình, còn đến Hạ gia gây ra chuyện chê cười, Hà Giác, ngươi thật không... làm ta thất vọng!”
Vương thị và Khương cô cô biết rõ nội tình không có biểu cảm gì, tận mắt nhìn thấy Diêu Dao “coi trọng” Hà Giác, Hạ phu nhân cùng nhau đi tìm người nghe vậy không khỏi cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Hà Giác không khỏi lộ ra sự khinh bỉ, kèm theo những gia nhân Hạ gia vừa giúp tìm kiếm cũng đầy vẻ không khinh thường.
Bị những ánh mắt châm biếm khinh bỉ và đầy ý sâu xa nhìn chằm chằm, Hà Giác cảm thấy xấu hổ chưa từng có.
Chín năm qua thần không biết quỷ không hay, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện, hắn cẩn thận sắp xếp cho Bạch Như Huyên ở đây, mỗi lần đến đều chuẩn bị kỹ càng, ngay cả xa phu Hà phủ cũng không biết chính xác nơi hắn dừng chân, thậm chí cả Hà mẫu thường quan tâm đến hành trình của hắn cũng chưa bao giờ phát hiện ra điều gì không đúng, không ngờ lại cẩn thận tính toán thời gian trở về của Diêu Dao mà lại bị lật tẩy.
Hà Giác vô thức siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau đớn, mới khiến hắn hồi phục một chút suy nghĩ.
Mặc dù tình hình trước mắt rất tồi tệ, nhưng cũng không hoàn toàn là tuyệt vọng, ánh mắt rơi vào Diêu Dao đứng ở phía trước, vấn đề then chốt vẫn ở nàng, nếu nàng chịu nhượng bộ, Vương thị dù là người của nương gia cũng không thể cứ thế mà so đo tiếp, Khương cô cô là người ngoài thì càng không cần nói, mà Hạ gia cũng không phải người ngu ngốc, chắc chắn sẽ không mạo hiểm làm to chuyện đắc tội với Từ gia và Hà gia.
Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, hắn sẽ đưa Bạch Như Huyên về phủ với thân phận thiếp thất, như vậy mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết, cho dù sau này có truy cứu cũng không thể bác bỏ được.
Nghĩ vậy, Hà Giác cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình, trong giọng nói có chút nịnh nọt chưa từng có, “Diêu Dao, nàng nghe ta giải thích, chuyện không như nàng nghĩ, Như Huyên là nữ nhi của cữu cữu ta, ta…”
“Bốp!”
Chưa dứt lời, Diêu Dao nhìn có vẻ yếu đuối đã xắn tay áo tát Hà Giác một cái.
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn nói không phải như ta nghĩ, Hà Giác, ngươi thật sự coi Từ Ngọc Dao ta là đứa trẻ ba tuổi à?”
Hà Giác từ khi sinh ra đã là thiếu gia kim tôn ngọc quý của Hà gia, sau khi bộc lộ tài năng đọc sách và vượt qua kỳ thi tú tài, liền được cả gia tộc nâng lên tận trời, ngay cả tri phủ huyện lệnh cũng đối xử khách khí với hắn, sau này đến kinh thành trẻ tuổi đã thành thám hoa, lại cưới được nữ nhi Từ gia, nhưng trước mặt Từ Ngọc Dao hắn luôn cảm thấy thiếu tự tin, bên ngoài thì được nịnh hót khen tặng, chưa từng bị ai lột trần hết mặt mũi như thế này trước mặt nhiều người, lại còn bị tát vào mặt!
Hà Giác có chút choáng váng, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen, mãi mới từ kẽ răng rít ra một chữ: “Ngươi!”
“Bốp!”
Cũng chưa kịp chờ hắn nói tiếp, trên mặt lại bị Diêu Dao tát thêm một cái.
“Sau khi đứa nhỏ mất đi, mỗi lần nhắc đến vẻ mặt của ngươi đều không tự nhiên, ta cứ nghĩ ngươi đau lòng nên ngay cả nhắc ta cũng không dám nhắc thêm, vẫn là do mơ thấy đứa trẻ cảm thấy có lỗi, nên mới lê thân bệnh tật lên núi, thấy ngươi ngày ngày ở trong chùa chạy qua chạy lại ta còn cảm động, không ngờ ngươi đã sớm ôm ôn hương noãn ngọc trong lòng, vừa mới làm lễ cho đứa trẻ xong, sau lưng ngươi đã đến tư thông với ngoại thất, Hà Giác, ngươi còn có tâm không? Ngươi không sợ đứa trẻ đêm đến khóc trong mộng của ngươi sao?”