“Con gái đã gả như bát nước đổ đi, những việc ngu ngốc chị tự làm không thể đổ lên đầu chúng tôi được, nếu các người muốn tìm thì hãy đi tìm chị ta, đừng vây quanh nhà chúng tôi mà ồn ào!”
Cậu Uông lắng nghe ở trong nhà một lúc lâu, cảm thấy những gì đám người này nói cũng không hoàn toàn vô lý, chị gái mình gả vào nhà họ Chu không lâu thì Vượng Xuân đã chết, gả vào nhà họ Tưởng thì nhìn có vẻ sống thoải mái mười mấy năm, nhưng giờ Tưởng Điềm Điềm cùng Tưởng Minh Vũ cũng đang ở tù, Tưởng Kiến nghe nói đã thành người thực vật, bà cụ Tưởng cũng đã nhập viện, nói là còn có một cô con gái có triển vọng để hy vọng, nhưng cô vẫn đang học đại học, ít nhất cũng phải vài năm nữa mới có thể hy vọng, vậy trong những năm này bà ta định ở nhà chờ đợi sao?
Thế thì không được, nếu thật sự bà ta là một tai họa, đi đến đâu cũng xui xẻo, có lẽ còn chưa đợi con nhỏ đó vượt qua khó khăn, cả nhà bọn họ sẽ bị bà ta liên lụy chết hết.
Nhìn ra ngoài đám người thôn họ Chu đông đúc, bọn họ vẫn phải sống ở thôn này.
Nghĩ vậy, cậu Uông lập tức thể hiện rõ ràng rằng ông ta không muốn liên quan đến Uông Thư Lan, “Người không phải chúng tôi giết, cũng không phải chúng tôi khiến Tưởng Điềm Điềm đi tìm Chu Dao, việc này không thể đổ lỗi cho chúng tôi được, nếu muốn đòi công bằng thì hãy đi tìm chị ta!”
Uông Thư Lan mặt đầy không thể tin, “Ý của mày là gì?!”
Thím hai Chu suýt bật cười ra tiếng, “Không ngạc nhiên khi nói không phải một nhà thì không vào một cửa, nhìn cái bộ mặt quay ngoắt của các người, cách xa mấy dặm cũng có thể thấy các người là một nhà. Giờ biết đau rồi thì thật buồn cười.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play