1.

Ta đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của nha hoàn Thúy Hương.

“Nương nương, không xong rồi.”

Tiếp đó là một tràng tiếng bước chân vội vã.

Ta ngồi dậy, mở mắt muốn đứng lên.

Nhưng phát hiện trước mắt vẫn là một màu đen kịt.

Ta không khỏi bật cười.

Đúng rồi, ta đã mù ba năm rồi.

Hoàn cảnh của ta bây giờ.

Còn có thể có chuyện gì tệ hơn được nữa chứ?

Thúy Hương cẩn thận nói: “Bệ hạ vừa hạ chỉ, đem người, đem người ban cho Dung đại tướng quân…”

Tháng sáu nắng như đổ lửa, ta đột nhiên thấy lạnh toát cả người.

Thì ra, còn có chuyện tệ hơn thật.

2.

Gia thế của ta thấp hèn, chỉ vì được quân vương thương xót.

Vào cung không lâu đã trở thành phi tần được sủng ái nhất của hắn.

Vì ta, hắn từ chối tuyển tú, hai năm không đến chỗ các phi tần khác.

Nhưng ân sủng độc nhất vô nhị, không phải ai cũng chịu được.

Những năm gần đây.

Các đại thần trong triều mắng ta là yêu phi.

Các phi tần trong hậu cung coi ta như hồ ly tinh.

Chỉ có vị quân vương quyền cao chức trọng kia, vẫn luôn nâng niu ta trong lòng bàn tay.

Ta dâng cả tấm chân tình.

Bên cạnh hắn từ khi còn là hoàng đế bù nhìn, trở thành vị quân vương thực sự nắm trong tay đại quyền.

Trên con đường này, ta đã vì hắn thử độc, thay hắn đỡ kiếm.

Bị người ta ám toán đến mù cả hai mắt, mất đi một đứa con, cơ thể để lại mầm bệnh, đều không oán không hối.

Ta luôn cảm thấy mình không giống người khác, may mắn được quân vương chân tình yêu thương.

Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

3.

Ta nhắm mắt lại, rụt đôi tay đang run rẩy vào trong ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Dung đại tướng quân đánh thắng trận, mang về Thanh Hà quận chúa, đúng là nên thưởng.”

Giọng Thúy Hương hơi run: “Nhưng, nhưng mà…”

Dù ta là người mù, cũng đoán được Thúy Hương mít ướt này lại đỏ hoe mắt.

“Đi xuống đi.” Ta thở dài nói.

Thúy Hương khẽ cắn môi, cuối cùng không nhịn được khóc ra tiếng:

“Có công thì có, dù sao cũng mang về vị Thanh Hà quận chúa mà bệ hạ yêu thương nhất.”

“Chỉ mấy ngày nữa thôi, vị Thanh Hà quận chúa ngàn vàng này sẽ được phong làm hoàng hậu.”

“Nhưng nương nương người không tranh không giành, lại không cản trở họ điều gì, tại sao lại phải đem người ban cho tên sát thần kia?”

“Nô tỳ nghe nói, Dung đại tướng quân kia tướng mạo thô kệch, toàn thân toàn cơ bắp, lại còn để râu quai nón, chẳng khác gì thổ phỉ, ân ái với nhau bao nhiêu năm, sao bệ hạ lại nhẫn tâm như vậy!”

Ta nhíu mày quát lớn: “Im ngay, nếu còn nói bậy bạ, cẩn thận ta đánh vào miệng ngươi!”

Nha đầu ngốc này.

Vọng nghị bệ hạ, có thể mất đầu như chơi.

Ta không còn được sủng ái như trước nữa.

Làm sao còn có thể bảo vệ được nàng.

Thanh Hà quận chúa, là thanh mai trúc mã của bệ hạ.

Hai người vốn đã có hôn ước.

Nhưng mười năm trước, biên ải bị xâm phạm.

Các võ tướng trong triều đều là đồ bỏ, đương nhiên không đánh lại được.

Cuối cùng cắt nhượng hai tòa thành trì, lại đưa Thanh Hà quận chúa đi hòa thân, mới bình ổn được nhiều năm như vậy.

Bây giờ, Thanh Hà quận chúa cuối cùng cũng có thể trở về.

Trong lòng hắn hẳn là vui mừng lắm đi?

4.

Bệ hạ rất nhanh đã đến.

Mù nhiều năm như vậy.

Ta đã sớm quen thuộc với tiếng bước chân của hắn.

Hắn vừa đến gần.

Ta liền đứng dậy chuẩn bị hành lễ.

Hắn nắm lấy tay ta, ôn tồn nói: “Mắt nàng không tốt, không cần phải hành lễ.”

Nói xong, hắn nắm tay ta, ngồi xuống bên giường.

Ta tuy không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được, ánh mắt áp bức kia, vẫn luôn dừng trên người ta.

Không biết im lặng bao lâu, hắn mới nói:

“Kiều Kiều, dung mạo của nàng quả thực rất đẹp. Hậu cung của trẫm có nhiều phi tần như vậy, không ai bằng được nàng.”

Ta hỏi hắn: “Vậy Thanh Hà quận chúa thì sao?”

Hắn thở dài, nhỏ giọng nói:

“Nàng ấy không giống người khác, trước kia là trẫm có lỗi với nàng ấy.”

“Sau này, không thể để nàng ấy chịu ấm ức nữa.”

“Kiều Kiều, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, giúp trẫm thêm một lần nữa được không?”

“Tiên đế nói không sai, nhi tử nhà họ Dung đều là người có bản lĩnh.”

“Trẫm không yên tâm Dung Thừa Diệp, Kiều Kiều, trẫm chỉ tin nàng, nàng phải thay trẫm trông chừng hắn.”

Nhiều năm như vậy, ta chưa từng từ chối hắn một lần nào.

Lần này càng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể nuốt hết đắng cay vào trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu.

“Bệ hạ phân phó, thần thiếp không dám không nghe.”

Hoàng thượng là một vị quân vương tốt.

Hắn tại vị mười năm, ngày ngày chăm chỉ.

Quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp.

Nhưng hắn cũng có một căn bệnh chung của đế vương, trời sinh tính đa nghi.

Dung Thừa Diệp, là tên của Dung đại tướng quân.

Gia đình Dung đại tướng quân, đều là những nhân vật truyền kỳ.

Gia gia của hắn, là Trấn quốc công trước kia.

Dũng mãnh thiện chiến, trấn thủ triều đình ta hơn hai mươi năm, kẻ địch bên ngoài không dám xâm phạm.

Sau khi ông qua đời, triều đình càng không có người có thể dùng.

Biên quan liên tục xảy ra chiến loạn, chỉ có thể cắt đất cầu bình an.

Còn phụ thân của Dung tướng quân, đã sớm lấy công chúa.

Dù tiên đế vì ông mà phá vỡ quy củ phò mã không được vào triều làm quan.

Ông vẫn nói mình không học được chân truyền của phụ thân, từ chối.

Suốt cuộc đời, thần long thấy đầu không thấy đuôi, ít khi ở lại kinh thành.

Mãi đến khi Dung Thừa Diệp ra chiến trường, cục diện khó khăn này mới được cải thiện.

Hắn không chỉ đoạt lại được thành trì đã mất trước đó, còn đón Thanh Hà quận chúa trở về, đánh cho quân địch không dám xâm phạm nữa.

Đáng tiếc, tiên đế đã phòng Trấn quốc công cả đời.

Đến bây giờ, bệ hạ vẫn còn phòng người nhà họ Dung.

5.

Sau khi bệ hạ đi, ta phát bệnh đau đầu, nằm trên giường không dậy nổi.

Căn bệnh đau đầu này, là do đứa trẻ trước kia không giữ được, để lại di chứng.

Đi theo ta nhiều năm, mỗi lần sầu lo trong lòng, sẽ phát tác.

Ta nằm trên giường uống thuốc thang đủ hai ngày.

Ngày thứ ba, ta không thể nằm nữa.

Bởi vì bệ hạ đã phái người đến.

Nói rằng hôm nay Dung phủ sẽ đến đón ta.

Hắn bảo ta thu dọn quần áo rồi đến đó.

Hắn hẳn là trong lòng có hổ thẹn, ban cho ta không ít thứ.

Ta vốn là dân thường, lúc đến đây chẳng có gì.

Cả cung điện nguy nga tráng lệ này, đều là hẳn ban thưởng cho ta.

Ta không mang theo thứ gì.

Chỉ mang theo Thúy Hương và hai bộ quần áo nàng ấy may cho ta, lên kiệu nhỏ.

Bệ hạ không đến tiễn ta.

Người đến tiễn ta, là Trần phi vẫn luôn không ưa ta.

Bây giờ ta không còn là phi tần của hoàng đế nữa, gặp nàng ta phải hành lễ.

Đáng tiếc bây giờ ta mù rồi, không nhìn thấy được vẻ kiêu căng ương ngạnh của nàng ta.

Trong lòng có chút tiếc nuối.

Trần phi cười nhạo một tiếng, nói:

“Được rồi, đứng dậy đi, sau này ngươi cũng không cần hành lễ với ta nữa, mấy ngày trước bệ hạ đã hạ chỉ, những phi tần chúng ta chưa từng thị tẩm, đều có thể tự mình xuất cung, để chúng ta nhường chỗ cho tâm can bảo bối của hắn. Bản cung thấy hoàng cung này chẳng có gì thú vị, cũng định rời đi, sau này chưa chắc đã hơn được ngươi, một phu nhân tướng quân.”

Ta cúi đầu không nói gì.

Nàng ta tự lẩm bẩm nói: “Ngươi quả thực đẹp, bản cung sống lâu như vậy, chưa từng thấy người nào đẹp hơn ngươi, khó trách bệ hạ lại đưa ngươi ra ngoài làm vật trao đổi. Trước kia còn nghĩ, ngươi có khuôn mặt này, được bệ hạ độc sủng cũng không lạ, không ngờ... ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị đưa ra chắn đạn cho Thanh Hà mà thôi.”

Trần phi hẳn là thấy tự nói tự nghe thật vô vị, rất nhanh đã phất tay bảo ta đi.

6.

Ra khỏi cung, ta được Thúy Hương dìu xuống kiệu.

Nàng ấy vẫn luôn lau nước mắt, làm ướt cả tay áo ta.

Ta bị nàng ấy khóc đến nỗi lòng như lửa đốt.

Nàng ấy nói Dung Thừa Diệp toàn thân cơ bắp, vô cùng cường tráng, còn trông dữ tợn nữa…

Ta là người mù, dù hắn có xấu xí ta cũng không nhìn thấy. Chỉ là, hắn hẳn sẽ không đánh người chứ?

Đang suy nghĩ, Thúy Hương dừng bước. Nàng ấy nhỏ giọng nức nở nói: “Phu nhân, đến rồi, người từ từ bước lên.”

Ta đang chuẩn bị bước lên, nghe theo sự chỉ dẫn của nàng ấy lên xe ngựa. Nhưng không ngờ Thúy Hương đột nhiên kêu lên một tiếng.

Chưa kịp để ta phản ứng lại, đã bị người ta bế ngang lên, ta kinh ngạc mở to đôi mắt không nhìn thấy gì, theo bản năng ôm lấy cổ người kia.

Một hơi thở xa lạ bao trùm lấy ta.

Không hiểu sao lại khiến lòng ta hoảng hốt.

Nhận ra ánh mắt của người kia kinh ngạc nhìn khuôn mặt ta.

Ta vội rụt tay lại, hoảng hốt nói: “Làm càn, ngươi là ai? Còn không mau buông ta ra!"

Thúy Hương cũng ở bên cạnh lo lắng quát mắng ngăn cản.

Kết quả lại bị thị vệ bên cạnh kéo lại.

Người nam nhân ôm ta cuối cùng cũng lên tiếng.

“Phu nhân không cần hoảng sợ, ta không có ác ý, chỉ muốn ôm người lên thôi.”

Giọng hắn trầm thấp, mang theo vài phần cẩn thận.

Ta hoảng hốt nắm chặt ngón tay.

Gần như trong nháy mắt, đã đoán ra thân phận của người kia.

Dung đại tướng quân Dung Thừa Diệp — phu quân tương lai của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play