7
“Tiện nhân!”

Thất công chúa lao lên túm lấy tóc ta rồi giận dữ hét lớn: “Ngay cả hoàng huynh mà ngươi cũng dám quyến rũ, ta phải đi báo cho mẫu hậu, để ngươi và người phụ nữ bị vứt bỏ trong lãnh cung kia cùng nhau chết đi!”

Nghe thấy sẽ liên lụy tới mẫu phi, ta vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân nàng ta: “Thất muội, tội lỗi là do ta gây nên, không liên quan gì tới mẫu phi cả! Chỉ cần muội tha cho ta và bà ấy một mạng, ta sẽ làm bất cứ điều gì muội muốn”.

Ta đã dự liệu được ngày này từ lâu.

Lý Ngộ quyền cao chức trọng, sẽ có rất nhiều người đứng ra bảo vệ hắn, còn ta thì không như vậy.

Ta chỉ có đường chết mà thôi.

Nghe thấy ta nói vậy, Thất công chúa cau mày nói: “Vậy được, ngươi hãy làm thay ta chuyện này”.

Hóa ra sáng nay nàng ta tới Đông Cung là bởi vì hôm qua sau khi tới Đại Tùy, sứ thần Đa Luân đã đưa ra lời đề nghị kết liên minh. Nhưng điều kiện tiên quyết là Đại Tùy phải cống nạp một vị đích công chúa cho chúng.

Hoàng đế khẩn cấp triệu kiến Lý Ngộ vào cung có lẽ cũng là vì chuyện hòa thân này.

Đế hậu thương yêu Thất công chúa nên chắc chắn không đành lòng.

“Không được đâu công chúa”

Khi ta đứng trước Ngự Thư Phòng, Xuân Vũ lo lắng khuyên nhủ: “Đa Luân tuy binh hùng tướng mạnh, nhưng sinh sống ở nơi hoang vu, con người cũng thô lỗ, nếu người đi tới đó sẽ chẳng giữ nổi mạng! Chúng ta hãy tới cầu xin thái tử, ngài ấy chắc chắn sẽ có cách khiến Thất công chúa ngậm miệng”.

“Ta không muốn làm con rối nữa”

Ta cười khổ nói, sau đó quỳ xuống cất cao giọng: “Nhi thần Chiêu An có việc quan trọng muốn cầu kiến phụ hoàng!”

Chỉ một lúc sau, có một vị thái giám già xuất hiện dẫn đường cho ta.

Bầu không khí trong phòng nặng trĩu, phụ hoàng ngồi ở sau chiếc bàn dài trên cao, hai đầu lông mày cau chặt. Lý Ngộ quay sang nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.

“Có chuyện gì?”

Hoàng đế không mấy kiên nhẫn.

Ta quỳ rạp khấu đầu, trịnh trọng cất tiếng: “Nhiều năm nay Đa Luân luôn gây rối ở biên cương, khiến dân chúng lầm than nghèo đói. Nếu có thể liên minh với chúng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhi thần từ nhỏ đã được sống trong vinh hoa phú quý, mà tất cả những thứ này đều đến từ người dân, được dân chúng cung phụng thì giúp dân chúng xóa bỏ ưu phiền cũng là chuyện nên làm…”

“Câm miệng!”

Lý Ngộ dường như đã đoán ra ta định nói gì, hắn gầm lên một tiếng.

Ta làm như không nghe thấy tiếp tục nói: “Nhi thần nguyện tới Đa Luân hòa thân”.

“Người mà sứ thần Đa Luân muốn là đích công chúa của Đại Tùy, muội không có tư cách đó!”

Lý Ngộ lạnh lùng trách cứ, sau đó tiến lên nói với hoàng đế: “Về chuyện này, trong vòng hai ngày tới nhi thần chắc chắn sẽ cho phụ hoàng một câu trả lời thỏa đáng”.

Thế nhưng hoàng đế lại nói: “Chiêu An lo lắng cho bách tính, là người phù hợp để hòa thân”.

Ta là đứa con do phi tần vụng trộm tư thông sinh ra, để ta đi hòa thân thay cho cốt nhục của ông là lựa chọn tốt nhất.

Đối với ta mà nói, đó cũng là một cái kết có hậu. Bởi vì ta có thể cầu xin hoàng đế tha thứ cho mẫu phi, để bà ra khỏi hoàng cung an hưởng tuổi già.

Hoàng đế đã đồng ý.

“Phụ hoàng!”

Lý Ngộ bị đả kích, hắn tìm đủ mọi cách và lý do thuyết phục hoàng đế thay đổi thái độ. Nhưng tất cả đều bị hoàng đế bác bỏ, ngôn từ của Lý Ngộ càng lúc càng trở nên sắc bén, hắn ngang nhiên chỉ trích khiến hoàng đế vô cùng phẫn nộ.

Ông cầm lấy tách trà ném về phía hắn.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ta đã lao tới che chắn cho hắn, tách trà đập trúng lưng ta, nước trà nóng đến bỏng rát.

Lý Ngộ nhìn ta chết sững.

Những năm nay, mặc dù bị Lý Ngộ kiểm soát, nhưng ngoài chuyện đó ra thì hắn đối xử rất tốt với ta. Thời gian đầu, ta vừa hận vừa sợ, có lần nhân lúc hắn vắng mặt ta đã đem toàn bộ số tấu chương và ngọc lệnh của hắn ném xuống ao sen, muốn khiến cho công sức làm việc thâu đêm của hắn trở thành công cốc.

Ao nước mùa đông rét buốt, hắn tự mình xuống hồ vớt đồ lên, đôi môi tím tái vì lạnh.

Ta vốn tưởng khi lên bờ hắn nhất định sẽ đánh mình, nên chỉ biết đứng lặng im run rẩy nhìn hắn.

Thế nhưng, Lý Ngộ lại chỉ xoa đầu ta: “Không sao cả, hoàng huynh có thể vớt lên được”.

Ta đáp: “Tại sao không để người hầu xuống lấy?”.

Khóe miệng hắn cong lên: “Ta phải tự xuống lấy thì Tiểu Ngũ mới xả được nỗi hận trong lòng”.

Dẫu sao, ta cũng chẳng phải loại người lòng dạ sắt đá.

Để ngăn việc hắn tiếp tục chọc giận hoàng đế gây nên tai họa, ta nói với ông: “Những năm qua thái tử đối xử với nhi thần vô cùng hà khắc, chuyên chế. Có lẽ do nhi thần chưa bàn bạc cùng huynh ấy chuyện hòa thân hôm nay nên huynh ấy mới tức giận như vậy, để tránh cho việc hòa thân xảy ra sai sót, nhi thần cả gan xin phụ hoàng cấm túc thái tử tại Đông Cung”.

“Lý Chiêu An”

Đôi mắt Lý Ngộ đỏ ngầu, lần đầu tiên gọi thẳng tên ta, nếu hoàng đế không có mặt, chắc hẳn hắn đã xông lên bóp cổ ta rồi.

Hoàng đế khẽ đáp: “Phê chuẩn”.

Lý Ngộ bị thái giám mời ra khỏi Ngự Thư Phòng, hoàng đế chỉ bảo ta một lượt, đến khi ta chuẩn bị cáo lui ông gọi ta lại: “Tiểu Ngũ”.

Đã rất nhiều năm, ông không còn gọi ta bằng danh xưng này.

Ông bất lực thở dài một hơi rồi phất tay: “Trẫm sẽ đưa mẫu phi của ngươi rời khỏi hoàng cung an hưởng tuổi già, ngươi không cần lo lắng”.

Hoàng hậu rất hài lòng trước việc ta trở thành vật hy sinh thay cho con gái mình, bà tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế nhận ta làm con dưới danh nghĩa của mình, sau đó còn chuẩn bị một phần hồi môn hậu hĩnh cho ta.

Chỉ có Thất công chúa cười là khẩy suốt cả quá trình, nàng ta khẽ mở miệng cất tiếng mắng: “Thứ dơ bẩn”.

Ta không đưa Xuân Vũ theo tới Đa Luân mà để nàng ấy ở lại chăm sóc cho mẫu phi, có như vậy ta mới an lòng.

Xuân Vũ ôm lấy ta khóc lớn.

Trước khi khởi hành, ta có tới Đông Cung một chuyến.

Nhiều ngày không gặp, Lý Ngộ tiều tụy đi rất nhiều, hắn mặc trên người tấm áo mỏng, mái tóc dài chưa được chải chuốt, dưới cằm lún phún râu.

Ta nhìn hắn qua khe cửa, cố ý nói ra những lời tàn nhẫn: “Hoàng huynh, cảm ơn sự chăm sóc của huynh những năm qua, giờ đây cuối cùng ta cũng được tự do rồi”.

“Tự do?”

Con mắt Lý Ngộ dày đặc tia máu, hắn hỏi ta: “Lẽ nào những năm qua, nàng không có một chút tình cảm nào với ta ư? Chỉ cần nàng nói có, dù chỉ một chút thôi cũng được, hoàng huynh sẽ dùng đủ mọi cách để đưa nàng về!”

Trái tim ta run lên, cắn môi nở nụ cười: “Trước nay chưa từng có”.

“Nhưng ta có!”

Lý Ngộ đập tay lên cửa, giọng nói cất lên mang theo cả tiếng nghẹn ngào: “Tiểu Ngũ, xin nàng đừng rời khỏi ta”.

“Đã muộn rồi”

Ta đặt một viên kẹo tống tử trước cửa rồi quay người rời đi.

Tới khi ra khỏi Đông Cung, Xuân Vũ mới cất tiếng nhắc nhở: “Sao người lại khóc rồi?”

Ta hoàng hốt chạm lên mặt, cả bàn tay dính đầy nước mắt.

Đội quân hộ tống của Đại Tùy có nhiệm vụ đưa ta tới dịch quán ở biên giới hai nước, đêm đó khi ta đang định đi ngủ thì bên ngoài truyền tới tiếng hét thất thanh: “Có cháy!”

Ta còn chưa kịp chạy thoát thân thì có hai thị vệ mặc đồ đen đạp cửa tiến vào, sau đó vội vàng giải thích mục đích tới đây: “Thuộc hạ nhận lệnh của thái tử tới đưa công chúa rời đi”.

Ta lùi về sau hai bước, từ chối: “Ta không thể đi được”.

“Đoàn quân nghênh đón của Đa Luân đang trên đường tới đây, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp nữa!” Thị vệ nôn nóng nói.

Ta rút cây trâm trên tóc đưa cho hắn, “trở về nói với thái tử, Chiêu An không thể thay đổi ý định. Nếu hôm nay rời đi cùng các ngươi, ta sẽ trở thành tội đồ của Đại Tùy, nếu Đại Tùy thất tín, Đa Luân sẽ có lý do xâm phạm. Tới lúc đó trăm họ lầm than, những người chịu khổ đầu tiên sẽ là các tướng sĩ phải ra chiến trường và muôn dân bách tính! Hắn là trữ quân của một nước, phải đặt giang sơn và bách tính lên hàng đầu!”

Thị vệ vẫn còn đang do dự thì ngoài phòng truyền tới một tràng vỗ tay và tiếng cười thích thú.

Một thiếu niên mặc trên người trang phục kỳ lạ bước vào phòng, mái tóc đen tuyền được tết đuôi sam, dung mạo xuất chúng.

Phần cổ áo bằng lông sói xám khiến cho đôi đồng tử nhạt màu của hắn ánh lên sắc xanh, trông như một hồ nước tĩnh lặng và nguy hiểm.

Khi hắn cười rộ lên để lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ.

Hắn nói: “Quả không hổ danh là công chúa Đại Tùy”.

“Ngươi là ai?”

Ta cau mày, trực giác nói cho ta biết người này ắt hẳn có thân phận không đơn giản.

Người tới mỉm cười, cúi gập eo tay phải đặt lên vai trái, nói ra thân phận của mình: “Na Trì, nhị hoàng tử của Đa Luân, bái kiến công chúa điện hạ”.

8
Đám thị vệ tuốt gươm phòng thủ.

Na Trì có mặt ở dịch quán, điều này có nghĩa là binh lính Đa Luân đang ở bên ngoài, ta thay mặt đám thị vệ cầu xin Na Trì.

Hắn cười rồi gật đầu: “Công chúa đã có lệnh, ta đương nhiên phải tuân theo”.

Đám thị vệ không còn cách nào khác ngoài việc rút lui.

Na Trì nói: “Đại ca ta mấy ngày trước vừa bị thương nên cha phái ta tới nghênh đón công chúa”.

“Làm phiền rồi”

Ta cúi đầu hành lễ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ. Phải rời xa mảnh đất mình đã từng sinh sống mười sáu năm, nếu nói không sợ là nói dối.

May mắn thay, thảo nguyên ở Đa Luân không hoang vu hẻo lánh như lời đồn. Thảo nguyên xanh tươi rộng lớn, xa xa có thể nhìn thấy núi non trùng điệp và những đàn bò, đàn cừu chạy khắp nơi.

Ngẩng đầu ngước nhìn, có một con đại bàng sải cánh bay ngang bầu trời, nó phát ra những tiếng kêu tự do. Ta vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc nên đã thò người ra khỏi xe ngựa nhìn theo, khi quay đầu, trông thấy Na Trì đang mỉm cười.

Ta giật mình, vội vàng rụt người lại trong xe.

Mặc dù nhìn Na Trì trông có vẻ lương thiện, nhưng ta không thể lơ là thiếu cảnh giác với người ở đây. Trước khi rời khỏi Đại Tùy, ta đã chuẩn bị sẵn thuốc mê để bỏ vào rượu đêm tân hôn.

Ngay cả một người cao lớn, tráng kiện như đại hoàng tử uống xong cũng phải lăn ra, bất tỉnh nhân sự.

Sau nhiều đêm như vậy, đại hoàng tử xoa lên vùng cổ đau nhức của mình, nói: “Mẹ kiếp, sao còn mệt hơn cả luyện võ thế này”.

Hắn cảm thấy ta có độc, thế nên không đặt chân tới hành cung của ta nữa.

Mọi người chế giễu sau lưng vì ta không đắc sủng, còn ta lại cảm thấy rất thư thái, hân hoan, tốt nhất là có thể sống bình yên như vậy cho tới già.

Nhưng nửa tháng sau, đại hoàng tử bỗng nhiên nổi hứng dẫn ta đi săn.

Có điều, sau khi biết ta không giỏi bắn cung cưỡi ngựa, hắn mắng ta bằng giọng bực tức: “Con gái trung nguyên vô dụng hệt như miếng đậu phụ”.

Dứt lời, hắn cứ thế bỏ ta lại giữa rừng.

Trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, khi ta đang tìm kiếm đường trở về thì có một mũi tên sượt qua tai ta rồi bắn trúng vào một con sói hoang bên trái, nó đã bám theo ta từ lâu.

Na Trì kìm ngựa lại rồi nở nụ cười: “Đại tẩu, cẩn thận bên trái kìa”.

Nói xong, hắn lập tức thúc ngựa rời đi.

Ta còn chưa kịp mở miệng nhờ hắn đưa ta rời khỏi đây, nhìn con sói hoang đã tắt thở, lòng ta không khỏi sợ hãi, bước chân cũng theo đó gia tăng tốc độ. Mãi mới tìm được đại hoàng tử, lúc này ta đã mệt đến mức thở không ra hơi.

Đại hoàng tử đang giương cung nhắm bắn một con hươu cách đó không xa.

Còn Na Trì, người đang đứng sau khoảng mười bước thì đang kéo cung nhằm về phía hắn. Ta vô cùng kinh ngạc, giả vờ bị bong gân hét toáng lên: “Ui chao!”

Con hươu giật mình chạy mất.

“Là ngươi”

Đại hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt tức giận: “Bất tài vô dụng chỉ phá hoại là giỏi, thứ phế vật”.

Nói xong hắn cũng chẳng có ý đưa ta cùng về mà cứ thế thúc ngựa rời khỏi.

Ta: “…”

Đúng là làm ơn mắc oán.

Về phần Na Trì, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, sau đó nở một nụ cười giả tạo rồi đi về hướng ngược lại.

Ta có thể nhìn ra, bề ngoài hai anh em họ có vẻ yêu thương lẫn nhau, nhưng sau lưng lại không có ý tốt như vậy.

Quả nhiên, đêm đó đại hoàng tử bị phục kích.

Sau khi tắm xong, ta trở về phòng với cái lưng nhức mỏi, bỗng nhiên có mùi máu tanh phảng phất qua đầu mũi.

Ta quay người đốt huân hương mang theo từ Đại Tùy, không lâu sau cấm vệ quân của Đa Luân tới gõ cửa thông báo: “Thích khách đã tấn công đại hoàng tử có lẽ vẫn còn ở trong hành cung, mạt tướng phải dẫn người vào trong điện lục soát”.

Ta nói: “Được thôi”.

Đám binh lính lập tức tiến vào tra xét, có thứ gì đó lạnh ngắt rơi xuống mu bàn tay ta, là máu tươi.

Ta mỉm cười rồi giấu bàn tay vào trong gấu áo.

Binh lính không tìm được thích khách thì rút lui. Đợi tới khi tiếng bước chân đã đi xa, ta mới ngước đầu nhìn lên xà ngang: “Còn định ở đó thêm bao lâu nữa?”

Na Trì xoay người nhảy xuống đất, nụ cười thường ngày đã được thay thế bằng biểu cảm nghi hoặc, hắn nhìn ta rồi hỏi: “Tại sao lại cứu ta?”

“Nhị hoàng tử trốn trong phòng của ta, không phải là muốn cầu cứu ta hay sao?”

Ta nở nụ cười rồi ném cho hắn một bình thuốc trị thương: “Dẫu sao lúc ở trong rừng ngươi cũng từng cứu ta một mạng, chúng ta coi như không ai nợ ai”.

“Đại tẩu”

Na Trì nghiêng người tiến lại gần, cong môi nói: “Đại ca không đối xử tốt với ngươi, tại sao lúc ở trong rừng ngươi lại cứu hắn?”

“Bởi vì dẫu sao hắn cũng là phu quân ta, nếu hắn chết, không phải ta sẽ trở thành góa phụ hay sao?”

“Vậy thì đại tẩu không biết rồi”

Mặt Na Trì càng lúc càng áp sát, khi sắp chạm vào mặt ta, hắn nhanh chóng chuyển hướng sang kề sát bên tai, nói: “Đa Luân có tập tục, nếu huynh trưởng qua đời, những người anh em khác sẽ được kế thừa mọi thứ của hắn, bao gồm cả thê tử”.

“Sao có thể?”

Ta so vai như thể rất đỗi hoảng hốt: “Đáng lẽ ta không nên cứu ngươi, bởi vì ta chẳng có chút hứng thú nào với ngươi cả”.

Na Trì khựng lại, hắn nhìn ta một hồi lâu rồi bất chợt bật cười.

Đêm nay, ta trằn trọc mãi không thể an giấc.

Ngày hôm sau, khả đôn rất bất mãn vì khi đại hoàng tử bị thương do gặp thích khách, ta không có mặt kịp thời để chăm sóc hắn.

Bà ta nói: “Nếu ngươi không muốn chăm sóc Trác Liệt thì tới làm việc cùng đám người hầu đi”.

Bà ta cố ý làm nhục ta.

Sai ta xúc phân ngựa, tắm cho ngựa và cho đại bàng ăn, muốn ta phải cúi đầu cầu xin tha thứ, như thể làm như vậy thì cũng có nghĩa là Đại Tùy đang phải cúi đầu.

Nhưng ta không để bà ta đạt được ý nguyện.

Cho dù mệt đến mức không đứng thẳng được lưng thì ta cũng vẫn ra sức làm việc, cắn răng không nói ra một tiếng kêu cứu nào.

Na Trì dựa người vào đống cỏ khô, miệng ngậm một cọng cỏ, nở nụ cười hỏi: “Đại tẩu, có cần giúp đỡ không?”

Ta đáp: “Không có lòng thì đừng nói nhảm nữa”.

Hắn nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Có lẽ dáng vẻ không chịu cúi đầu của ta khiến cho khả đôn càng thêm tức giận, vậy nên trong buổi yến tiệc tẩy trần cho các tướng sĩ hôm đó, bà ta đã yêu cầu ta nhảy một điệu múa của Đại Tùy.

Ta đã chọn điệu múa “gập eo”, khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

Ngay cả ánh mắt của đại hoàng tử nhìn ta cũng thay đổi, khi ta phát hiện ra sự bất thường thì đã bị hắn mang về tẩm cung.

Ta không đem theo thuốc mê bên người, động tác vùng vẫy chống trả chỉ khiến cho kẻ đã ngà say như hắn càng thêm phấn khích.

Khi mắt cá chân bị kéo mạnh lại, đại hoàng tử đè người lên, ta giơ tay lên phản kháng, chiếc vòng ngọc chạm xoắn trên cổ tay đập vào mắt hắn, hắn quát lên: “Đây là thứ đồ bỏ đi gì!”

Sau đó vươn tay tới định lấy chiếc vòng đi.

Không biết vì sao cơn thịnh nộ trong lòng ta lập tức bùng nổ, ta không nghĩ nhiều mà cho hắn ăn ngay một bạt tai.

“Tiện phụ dám đánh ta ư!”

Đại hoàng tử tức giận tát ta, sau đó dùng lực xé rách cổ áo của ta. Ta bị đánh đến xây xẩm mặt mày nên nhất thời chưa kịp tỉnh táo lại, cho tới khi có người đánh ngất đại hoàng tử.

Na Trì vung vẩy cây gậy, môi nở nụ cười lộ ra chiếc răng nanh: “Đại tẩu, chúng ta bỏ trốn thôi”.

Nói rồi không đợi ta kịp lên tiếng, Na Trì đã lấy chiếc áo choàng lông sói quấn ta lại, kéo ta chạy khỏi hành cung.

Hắn thúc ngựa đưa ta tới một mỏm núi rồi dừng lại, ở nơi này vẫn có thể nhìn thấy được hành cung Đa Luân, trong cung đèn đuốc sáng rực, tiếng ca nhạc vang lên không dứt.

Bàn tay ta vẫn đang run lên.

Na Trì hỏi: “Chiếc vòng đó là của tặng cho ngươi vậy?”

“Hoàng huynh”

Khoảnh khắc nói ra hai từ này, một cảm giác tủi thân mãnh liệt trào dâng trong lòng ta.

Sống mũi cay cay.

Ta cố kìm nước mắt, khịt mũi một cái.

Na Trì chỉ tay lên bầu trời đêm, nói: “Ở đây ngắm sao là đẹp nhất”.

Sau đó, hắn lại chỉ vào ngôi sao sáng nhất ở phía đông, nói: “Ngôi sao đó nằm ở vị trí tương ứng với Đại Tùy, chắc hẳn hoàng huynh của ngươi cũng sẽ nhìn thấy”.

“Đại tẩu, ở đây không còn ai khác, có khóc thì cũng không mất mặt đâu”

Na Trì dịu giọng an ủi ta.

Những lời này nghe rất quen tai, giống y như ngày nhỏ ta từng an ủi Lý Ngộ. Ta đang mải nghĩ thì hành cung Đa Luân truyền tới tiếng kèn phát lệnh, sắc mặt Na Trì chợt nghiêm lại.

Hắn nói: “Đánh thắng trận rồi”.

Nhưng nhìn hắn có vẻ không được vui, Na Trì đưa ta trở về hành cung, lúc này những tù nhân cũng đang được áp giải đến đại điện.

Bộ áo giáp quen mắt quá.

Họ là binh sĩ của Đại Tùy!

Vị tướng quân có bộ râu quai nón đã bắt giữ được bọn họ chỉ vào kẻ cầm đầu đang bị trùm túi vải màu đen, hắn nói với mọi người: “Trận chiến này có thu hoạch. Khả hãn, thần mang về cho người một món quà đây!”

Dứt lời, hắn lột bỏ túi trùm đầu ra.

Ta kinh hãi tới mức suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Bởi vì người đó là Lý Ngộ.

9
Trong trận đánh tại Mặc Vân Quan, Lý Ngộ chiếm được thế thượng phong, nhưng trong quân lại có kẻ phản bội, khiến cho các tướng sĩ và cả Lý Ngộ bị bắt giữ.

Có điều, những chuyện như đánh trận, Đại Tùy trước nay đâu cần thái tử ngự giá thân chinh. Áo giáp của Lý Ngộ dính máu, trên mặt nhếch nhác lấm lem, duy chỉ có ánh mắt là sắc lẹm như một lưỡi dao.

Khi lưỡi dao ấy nhìn thấy ta, nó toát ra một chút dịu dàng.

“Gặp khả hãn còn không mau quỳ xuống!”

Tên tướng quân có râu quai nón giận dữ quát tháo, sau đó đá mạnh vào sau gối Lý Ngộ, Lý Ngộ đau đến nghiến răng nhưng vẫn đứng thẳng người không chịu quỳ gối.

Tên tướng quân không hài lòng lại đá thêm một cú, lần này hắn ngã xuống nhưng vẫn ngoan cố chống một bên đầu gối lên. Ta nóng lòng muốn xông tới nhưng bị Na Trì cản lại: “Đại tẩu, đừng khiến bọn chúng tức giận”.

Đợi tới khi tên tướng quân định bồi thêm cú đá thứ ba, ta xông tới đẩy hắn, dang rộng hai tay che chắn trước người Lý Ngộ rồi hét lớn: “Đa Luân đã kết liên minh cùng với Đại Tùy, tại sao lại bắt giam tướng sĩ của nước bọn ta?”

Nhắc tới chuyện liên minh, mọi người trong điện đều cười lớn.

Hóa ra, hòa thân chỉ là bề ngoài, giữ con tin mới là thật, Đa Luân đã ngấm ngầm xâm phạm vùng biên cương từ lâu, khiến cho một quốc gia luôn dĩ hòa vi quý như Đại Tuỳ cũng phải phản kích.

“Cút xuống cho ta!” Đại hoàng tử đã tỉnh lại đi tới đại điện, hắn túm tóc ta kéo sang một bên.

Lý Ngộ thấy vậy thì vô cùng giận dữ: “Bỏ nàng ấy ra!”

Dứt lời, hắn lập tức vung nắm đấm về phía đại hoàng tử, xiềng xích nặng nề giờ đây cũng chẳng thể kìm hãm được hắn.

Khi cú đấm chỉ còn cách đại hoàng tử một gang tay, nếu tên tướng quân râu quai nón không kịp thời kéo xích lại, đại hoàng tử hẳn đã phải chịu đòn.

Lý Ngộ ngã nhào ra đất.

Sau khi cơn hoảng hốt qua đi, đại hoàng tử ngạo mạn cười lớn: “Mới thế này mà đã tức giận như vậy, ngươi có biết hàng đêm bản vương hành hạ nàng ta thế nào hay không, chỉ có điều phụ nữ của Đại Tùy các ngươi quá vô vị”.

“Ta sẽ giết ngươi”

Bàn tay của Lý Ngộ bị giẫm lên, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chặp đại hoàng tử. Ánh mắt lạnh lùng và tàn bạo đó khiến đại hoàng tử không khỏi giật mình, để xua tan đi nỗi sợ hãi hắn hạ lệnh trói Lý Ngộ tại quảng trường.

Lý Ngộ trải qua một đêm mưa gió lạnh lẽo, sang ngày hôm sau lại bị phơi nắng, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn không hé răng cầu xin lấy nửa lời.

Ta bị cấm túc tại hành cung, không nghĩ ra được biện pháp nào, cho tới khi Na Trì chạy tới nói cho ta biết tình hình hiện tại.

Hắn cười rồi nói: “Đại tẩu, hai người các ngươi quả không hổ là huynh muội, cố chấp y hệt như nhau”.

“Na Trì”

Ta bắt lấy tay hắn, cất tiếng cầu xin: “Ngươi thả ta ra có được không?”

Na Trì nói: “Lệnh mà đại ca đã ban xuống, ngoài phụ thân ra, không ai được phép làm trái. Đại tẩu làm khó ta quá, nhưng mà vì ngươi, Na Trì ta có thể thử mạo hiểm một lần”.

“Chỉ có điều”

Na Trì dần dần tiến sát lại gần ta, “đại tẩu có thể cho ta lợi lộc gì?”

Ta rút trâm cài trên tóc xuống chĩa thẳng vào cổ hắn, đầu nhọn chạm vào đường mạch máu gồ lên, “lợi lộc như vậy đã đủ hay chưa?”

“Đại tẩu… hình như ta thích ngươi rồi”Na Trì cong môi nói, sau đó đồng ý với yêu cầu của ta.

Lúc ta đem đồ ăn và nước uống tới, đầu Lý Ngộ đã gục hẳn xuống.

Đôi bàn tay đẹp đẽ ấm áp kia giờ đây dày dặc vết thương.

Ta vén những lọn tóc rối tung trên mặt hắn ra, gương mặt anh tuấn nhợt nhạt không chút sinh khí, đôi môi khô đến nứt nẻ.

Trái tim ta đau đớn, sống mũi cay cay, ta ôm lấy khuôn mặt hắn rồi khẽ cất tiếng gọi: “Hoàng huynh”.

Hàng mi của Lý Ngộ run lên, vào giây phút nhìn thấy ta, con ngươi trong vắt của hắn hiện lên sự quẫn bách, sau đó hắn ngoảnh mặt đi nơi khác: “Xin nàng, đừng nhìn ta với vẻ mặt như vậy”.

Hắn không muốn ta trông thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Ta cố kìm nén nước mắt, đưa túi nước kề sát lên môi hắn, nở nụ cười nói: “Nhìn thấy bộ dạng này của huynh, những nỗi hận trong quá khứ như thể được xóa nhoà, ta rất vui sướng”.

“Tiểu Ngũ”

Lúc này, Lý Ngộ mới chịu nhìn thẳng vào ta, đôi mắt ngập tràn sự bi thương; “Trác Liệt dám giày vò nàng như vậy, hoàng huynh sẽ lấy đầu của hắn xuống cho nàng làm ghế ngồi. Nàng đừng sợ, ta sẽ đưa nàng trở về Đại Tùy”.

“Chúng ta sẽ cùng nhau trở về”

Ta gật đầu rồi đút cho hắn đồ ăn và nước uống.

Lúc đại hoàng tử nghe tin chạy tới, Lý Ngộ đã lấp đầy bụng, hắn ghi thù ta dám chống lại mệnh lệnh nên đã nắm lấy mặt ta rồi nói với Lý Ngộ: “Thái tử Đại Tùy, nghe nói ngươi liên tiếp hạ được hai thành trì của Đa Luân bọn ta, nếu ngươi là một dũng sĩ vậy thì hãy đấu võ cùng với ta, tiền đặt cược là nàng ta, nếu ngươi thắng, ta sẽ trả lại nàng ta cho ngươi, còn nếu ngươi thua…”

Hắn nở nụ cười chế giễu: “Ta sẽ ban nàng ta cho đám thuộc hạ”.

“Không công bằng!”

Ta đấm đá đại hoàng tử, “hoàng huynh bị các người giày vò tới như vậy, sức lực đã cạn kiệt, các ngươi ức hiếp người khác!”

Trận đấu này vốn không thể tránh khỏi, xuyên qua những lọn tóc rối, Lý Ngộ nhìn hắn bằng ánh mắt hiểm ác, “ta đấu với ngươi”.

Lý Ngộ và đại hoàng tử đứng cùng một chỗ, một người nho nhã, một người tráng kiện, chỉ nhìn bằng mắt cũng thấy được sự khác biệt một trời một vực. Mấy ngày nay, Lý Ngộ còn bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, khi trận đấu mới bắt đầu, hắn gặp phải bất lợi bị đại hoàng tử đánh đến thổ huyết.

Nhưng lần nào hắn cũng cố gắng đứng dậy.

Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại.

“Hoàng huynh!”

Ta nhìn đến đau lòng, muốn xông lên thì bị Na Trì giữ chặt lại, chỉ có thể hét lên thảm thiết: “Ta sẽ hầu hạ thuộc hạ của ngươi, ngươi hãy tha cho hoàng huynh, ta cầu xin ngươi!”

Đại hoàng tử muốn trả mối nhục suýt chút nữa bị đánh ở đại điện, vậy nên ra tay không chút lưu tình.

Cuối cùng, miệng Lý Ngộ “ọc” lên một tiếng rồi một phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Đại hoàng tử bật cười ha hả: “Thái tử Đại Tùy, ta sẽ ân cần chăm sóc hoàng muội của ngươi, cố gắng không để đám thuộc hạ chơi chết nàng ta”.

Sự khiêu khích của hắn đã chạm trúng vảy ngược của Lý Ngộ.

Lý Ngộ cắn răng bất ngờ tung một cú đấm vào dưới cằm hắn, sau đó không đợi đại hoàng tử kịp phản ửng, Lý Ngộ đè hắn ra đất rồi đấm liên tiếp.

Đánh đến mức đại hoàng tử choáng váng, không thể phản kích lại.

Nếu không phải Na Trì nhận ra điều gì đó không ổn và lao tới can ngăn thì có lẽ đại hoàng tử đã phải nuốt hận mà đi xuống hoàng tuyền.

Na Trì nhìn Lý Ngộ bằng ánh mắt không thể tin nổi, còn Lý Ngộ thì lảo đảo lê bước về phía ta.

Tiếng xiềng xích loảng xoảng vang lên, khuôn mặt Lý Ngộ đầy vết bầm tím, trên các ngón tay của bàn tay phải nhuốm đậm máu tươi.

Hắn nở nụ cười rồi dịu giọng nói: “Tiểu Ngũ đừng sợ, ca ca thắng rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play