Tôi không đi xa, chỉ chậm rãi vòng quanh khoảng sân gọn ghẽ, ngắm nhìn bầu trời lúc này đã quang đãng, với hàng tỷ ngôi sao trải ra rải rác. Những ngôi sao cũng là những kẻ du hành vượt thời gian. Có bao nhiêu trong số những đốm sáng cổ xưa kia là dư ảnh cuối cùng của các mặt trời giờ đây đã chết? Có bao nhiêu ngôi sao nữa đã hình thành nhưng ánh sáng của chúng vẫn chưa đi xa được tới đây? Nếu tất cả các mặt trời trừ mặt trời của chúng ta đều vụt tắt tối nay, sẽ phải mất quãng thời gian bằng bao nhiêu đời người nữa chúng ta mới nhận ra sự cô độc của mình? Tôi vẫn luôn biết bầu trời đầy ắp các bí ẩn - nhưng mãi tới bây giờ tôi mới nhận ra mặt đất cũng đầy ắp bí ẩn đến mức nào.Tôi tới chỗ con đường mòn dẫn vào rừng. Ở đầu bên kia là nhà và mọi thứ tôi biết, không bí ẩn, bình thường và an toàn.
Có điều nó không an toàn. Không hẳn an toàn. Không còn an toàn nữa. Đám quái vật đã sát hại ông nội Portman, và chúng đã bám theo tôi. Sớm muộn gì chúng sẽ lại tiếp tục. Có khi nào một ngày nào đó tôi quay về nhà và thấy bố mình nằm chết dưới sàn, người đầm đìa máu? Hoặc là mẹ tôi? Ở đầu bên này con đường, đám trẻ đang tập trung thành từng nhóm nhỏ đầy phấn khích, lần đầu tiên trong cuộc đời được bàn bạc lên kế hoạch cho tương lai.
Tôi bước trở lại chỗ Emma, cô vẫn đang cúi xuống tập bản đồ to tướng. Bà Peregrine đậu cạnh Emma, dùng mỏ mổ lên chỗ này chỗ kia trên bản đồ. Cô ngước lên khi tôi lại gần.
"Tớ chắc", tôi nói.
Cô mỉm cười. "Tớ rất vui."
"Chỉ còn một việc tớ phải làm trước khi đi."
Tôi quay về thị trấn ngay trước bình minh. Mưa cuối cùng cũng ngớt, và khởi đầu của một ngày quang đãng đã hé rạng phía chân trời. Đường cái trông giống như một cánh tay với các tĩnh mạch bị rạch toang, những vết rạch dài ở nơi nước lụt cuốn trôi lớp sỏi rải đường đi mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT