Ta lạnh lùng cười, xoay người bước vào điện lần nữa.
“Bẩm bệ hạ.” Ta nhẹ nhàng gọi ngài. Hoàng đế nghi hoặc vì ta quay lại, “Có chuyện gì?”
Ta hít một hơi, quỳ xuống đất hành lễ, “Nghe lời Lý tổng quản nói, Quý phi nương nương muốn đánh chết một nô tài, việc này vốn không nên trình lên bệ hạ, nhưng thần nữ không đành lòng, mong bệ hạ tha tội.”
Hoàng đế đặt bút xuống, lạnh lùng nhìn ta, “Chiêu Dương, ngươi muốn cầu xin cho hắn?”
“Vâng.”
“Ngươi ở nhờ trong hoàng cung, là ngoại thần, ai cho ngươi cả gan dám can thiệp chuyện nội đình của trẫm?” Hoàng đế đập bàn, giận dữ nói.
Ta đối diện với ánh mắt của bệ hạ, không kiêu ngạo không xu nịnh, “Thần nữ vừa thấy hắn dâng trà cho bệ hạ, ngay sau đó lại phải thấy thi thể của hắn, thần nữ không phải người vô cảm, không thể chịu nổi cảnh này.”
“Ngươi nói gì?” Hoàng đế nhận ra ta nói về ai, thoáng thất thần, sau đó đứng dậy, hét lên: “Lý Đức, đi đến Hoa Đức cung.”
Cảnh Hành làm việc như vậy, thật sự là mạo hiểm, nếu không ai báo chuyện hắn bị đánh cho bệ hạ, hắn thật sự sẽ mất mạng.
Nghĩ đến điều này, ta cười.
Hắn tin ta, tin không chút do dự.
Ta ở đây, hắn dám lấy mạng mình để mạo hiểm.
Ta theo bệ hạ đến Hoa Đức cung.
Đoàn tùy tùng của bệ hạ ầm ầm tiến đến, cung nhân hành hình quỳ rạp xuống đất.
“Quý phi thật là tốt tính!” Hoàng đế quát lớn, bước vào trong điện.
Ta bước vào cửa Hoa Đức cung theo sau ngài.
Cảnh Hành nằm sấp trên ghế hành hình, m.á.u chảy ròng ròng từ người hắn, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành vũng trên đất.
Hắn thấy ta đến, cười nhạt với ta.
Ta mấp máy môi, cảm thấy cổ họng cay xè, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ biết cởi áo khoác của mình đắp lên thân thể đầy vết thương của hắn.
Nô tài khi bị hành hình phải cởi hết áo, thân thể thê thảm của hắn đều bị mọi người nhìn thấy.
Lần này, người giám sát hành hình là Quý phi, bà không có quyết đoán như thái tử trong giấc mộng, không thể một đòn chí mạng.
Rất nhanh, Lý tổng quản từ trong điện bước ra, vội vàng kéo thái giám ghi chép Lý Mậu theo, “Nhanh đi mời người của Thái y viện đến đây, các ngươi, mau chuyển Cảnh... hắn sang điện bên.”
Cung nhân hành hình thấy thái độ của Lý tổng quản, run rẩy khóc lóc, “Xin Lý tổng quản nói cho, nô tài còn đường sống không?”
Có một thái giám không kìm được hét lớn: “Khi hành hình, chúng nô tài đều thấy rõ, hắn chưa bị tịnh thân, đây là tội chết.”
Họ cố hết sức để thoát tội, nhưng Lý tổng quản không để ý đến họ, lạnh lùng ra lệnh, “Phong tỏa Hoa Đức cung, một con ruồi cũng không được bay ra.”
Lệnh vừa ban ra, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
Cảnh Hành được chuyển đến điện bên, Lý tổng quản tự mình chăm sóc hắn, thần sắc vô cùng lo lắng.
Ta đứng trước giường của Cảnh Hành, hắn mặt mày tái nhợt, máu nhanh chóng thấm ướt cả ga giường.
“Lý tổng quản.” Cảnh Hành nhẹ nhàng lên tiếng, hơi thở yếu ớt, “Ta nói đúng chứ, hôm đó ta đã cứu ngươi.”
Lý tổng quản run rẩy, nhớ lại những bí mật cung đình từ nhiều năm trước.
Hắn vẫy tay, ra lệnh cho tất cả cung nhân lui ra, cũng không quan tâm đến sự hiện diện của ta, quỳ xuống, tự vả vào mặt mình, “Nô tài lỡ lời... công tử tha tội.”
Lý tổng quản đổi cách xưng hô với Cảnh Hành từ “ngươi” thành “công tử”.
Cảnh Hành mệt mỏi nằm trên giường, không có sức để phản ứng.
Thái y đang chữa trị cho Cảnh Hành, bên ngoài truyền đến những tiếng rên rỉ.
Ta nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy máu me khắp nơi, liền quay đầu nôn khan vài tiếng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngày hôm đó, bệ hạ giết sạch cung nhân của Hoa Đức cung, ngay cả những người ngài ấy mang theo cũng không tha, trừ Lý tổng quản và Lý Mậu.
Ngài dùng vô số cái chết để che giấu sự thật rằng Cảnh Hành bị đánh và bị coi là nô tài.
Sau khi thái y băng bó xong, bệ hạ đến nhìn hắn một cái.
Ánh mắt bệ hạ nhìn Cảnh Hành vô cùng phức tạp.
“Đây là con trai của ân nhân trẫm, lưu lạc trong cung, trẫm nên chăm sóc hẳn đôi chút. Nay sự thật đã sáng tỏ, trẫm cũng nên thả hắn ra khỏi cung.”
Ba người đều hiểu ý. (Ta, Lý tổng quản và Lý Mậu)
Hoàng thượng sau đó đưa mắt nhìn ta.
“Thần nữ hôm nay không nhìn thấy gì, tất nhiên sẽ không thuật lại với trưởng bối.”
“Rất tốt.” Hoàng thượng nói xong liền quay người rời đi.
“Hoàng thượng!” Cảnh Hành tỉnh dậy, dùng hết sức gọi ngài.
Hoàng thượng dừng bước, “Có chuyện gì?”
“Lời của ngài, chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Hoàng thượng quay lại, môi mấp máy, “Ngươi ra khỏi cung, đổi một cái tên.”
Cảnh Hành cười nhạt, “Dám hỏi bệ hạ, ân nhân họ gì?”
Ngài nhìn Cảnh Hành rồi nói: “Cố.”
Cảnh Hành lập tức thu lại biểu cảm, cung kính nói, “Nô tài xin hỏi, có thể đặt tên là Cố Cảnh không?”
“Được.” Hoàng thượng không muốn nói nhiều, quay người rời đi.
Cảnh Hành cười với Lý tổng quản, “Lý công công quỳ cả nửa ngày, cũng là quỳ không công.”
Lý tổng quản không dám trả lời, vội vã theo bước hoàng thượng, Lý Mậu theo sau.
Ta ngồi bên giường, nói với hắn, “Ta cũng sắp rời cung rồi, ngày sinh thần của ta, mời ngươi đến chơi.”
“Được.” Cảnh Hành đáp, nụ cười rạng rỡ.