Anh ta nhìn về phía cô gái, hiển nhiên là hy vọng cô rời đi. Có một số chuyện, quả thật không phải chuyện mà người bình thường có thể nghe được. Khoan hãy nói đến chuyện có nghe hiểu hay không, nếu nghe chuyện này rồi rất có khả năng sẽ dẫn đến tai họa c.h.ế.t người.

Tuy nhiên, Doanh Tử Khâm vẫn ngồi trên tảng đá ăn kẹo mút một cách thản nhiên. Cô ngắm nhìn bầu trời xanh, uể oải phơi nắng.

Người thanh niên mấp máy môi, có vẻ 9không vui, đành phải nhìn về phía người đàn ông: “Có phải là cô ấy…”

Phó Quân Thâm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, vẫn là hai chữ đó: “Tiếp tục.” Người thanh niên rùng mình một cái, cúi đầu, nhanh chóng nói tiếp câu phía trước: “Có lẽ trong vòng một tháng là tới được, tuy ba loại thuốc còn lại không có ai nhận nhưng đã tìm ra địa điểm rồi.”

“Trong số đó một cây ở dưới biển sâu, hai cây còn lại thì ở giữa sa mạc, mức độ nguy hiểm quả cao, e là chỉ có hai mươi người đứng đầu bảng mới nhận được.”

“Ừm.” Phó Quân Thâm nở một nụ cười bất cần đời: “Nên ý là tiền thưởng quá thấp?”

Người thanh niên gật đầu: “Những người lọt vào bảng xếp hạng không thiếu tiền, giá tiên của dược liệu thấp hơn tiền công g.i.ế.c người nên bọn họ sẽ không động lòng đầu.”

“Vậy thì tăng lên gấp mười đi.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt đáp: “Trong vòng một tháng, tôi phải nhìn thấy đủ cả sáu loại dược liệu.” Người thanh niên giật mình: “Vâng.”

Ngập ngừng một lát, anh ta mới do dự hỏi thăm: “Nhưng trong sáu loạidược liệu ấy có bốn loại là thuốc cực độc không gì sánh bằng, đến cả các độc dược sư nằm trong bảng xếp hạng cũng không muốn động đến, có thể cứu mạng thật ạ?”

Không phải là dùng để g.i.ế.c người đấy chứ?

Nghe thấy vậy, Doanh Tử Khâm quay đầu lại. Phó Quân Thâm không hề trả lời mà chỉ nói: “Cậu có thể đi được rồi.” Người thanh niên hiểu rõ tính tình của anh nên cũng không hỏi thêm nữa, sau khi nhìn cô gái thêm một cái mới chịu rời đi. “Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm bước sang, đưa tay ra kéo cô: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Nhưng Doanh Tử Khâm lại chẳng động đậy, cô nhìn anh bằng ánh mắt hời hợt: “Anh không sợ tôi hại anh à?”

Quả thật trong sổ sáu loại dược liệu có đưa ra có hơn một nửa là dược liệu cực độc. Chỉ cần dính phải một chút, cổ võ giả đều sẽ mất mạng ngay tức khắc. Phó Quân Thầm ngây người, cuối cùng bật cười: “Hả? Lừa tôi? Cô bạn nhỏ, vậy nếu em nói em lừa tôi thì ý đồ của em là gì?”

Anh cúi đầu trầm ngâm một lát, có vẻ rất tiếc nuối: “Ngoài tiền ra tôi cũng chỉ còn gương mặt này thôi.”

“Ý đồ..” Doanh Tử Khâm híp mắt, ngẫm nghĩ: “Làm tôi thấy vui.”

Phó Quân Thâm nhướng mày: “Yểu Yểu, em quá đáng quá.” “Ồ, vậy để tôi an ủi anh một lát.” Cô gái lục tìm trong túi áo, lấy ra một que kẹo, đưa sang cho anh: “NOK là gì?”

“Một diễn đàn.” Phó Quân Thâm cũng chẳng giấu giếm, anh đáp lại một cách lười nhác: “Có thể đăng thông tin treo thưởng lên đó, dùng để giao dịch với những người dùng khác.”

“Có rất nhiều kỳ nhân năng sĩ* nhưng người xấu cũng rất nhiều, tốt xấu lẫn lộn, anh không đề xuất em lên đó chơi đâu.”

* Kỳ nhân năng sĩ: Người với tài năng kỳ lạ.

Doanh Tử Khâm cũng chẳng hỏi thêm, cô gật gật đầu, tiếp tục ăn kẹo que. Ừm, đợi cô về nhà rồi tự mình xem sao.

Sau khi xác nhận bức ảnh không bị tiết lộ ra ngoài, cửa hàng trà sữa cũng không có camera giám sát, Doanh Lộ Vi mới yên tâm hơn. Vụ video giám sát lần trước quá kỳ lạ nên cô ta không thể không cẩn thận.

Lần này, Doanh Lộ Vi thật sự không dám đi tìm Doanh Tử Khâm, sợ nếu cô gái nói ra câu gì nữa thì sẽ phá hoại danh tiếng của cô ta mất.

Phiên tòa ngày 17 cô ta không phải là bị cáo nên không cần xuất hiện trên tòa, cũng chẳng mất mát điều chi. Thời gian qua lâu rồi sẽ không có ai nhớ đến nó nữa.

Bây giờ cô ta chỉ cần yên tâm luyện đàn, sáng tác nhạc là được rồi.

Doanh Lộ Vi mở một tệp kẹp tài liệu ra, bên trong là mười mấy tờ khuông nhạc. Đây là bản nhạc do Vera Holtz sáng tác riêng cho đàn dương cầm – “Mặt trời và mặt trăng”.

Độ khó được xếp vào hàng đầu trong số các bản nhạc dương cầm hay nhất, đến bây giờ cô ta còn chưa luyện xong tám ô nhịp nữa. Mà cô ta đã hẹn trước với người hâm mộ, lần sau mở buổi diễn tấu cô ta sẽ chơi bài

“Mặt trời và mặt trăng”.

Doanh Lộ Vi cau mày, cảm thấy cả người bực dọc. Con người có thể đàn được bài này thật ư? Nếu như biết “Mặt trời và mặt trăng” khó đến mức này từ sớm, cô ta không nên tâng bốc bản thân thành Vera Holtz đời tiếp theo. Nhưng hết cách rồi, cô ta phải luyện tập thôi.

Doanh Lộ Vi kiềm chế sự sốt ruột, bắt đầu luyện đàn. Tuy nhiên, Doanh Lộ Vi không biết rằng ngay hôm sau ngày xảy ra sự việc. Vào buổi chiều, một tài khoản Weibo tên là @Bóc phốt online đỉnh nhất làng đột nhiên đăng lên một tầm ảnh dài.

Bức ảnh dài được gộp thành từ những dòng tin nhắn, ảnh đại diện của người nhắn đã bị làm mờ.

“Bóc phốt online ơi, tôi muốn bóc phốt, page có biết nhà họ Doanh – một trong bốn gia tộc danh giá của thành phố Hộ không? Tôi đến thành phố Hồ du lịch, vì ngưỡng mộ danh tiếng nên đã đến khu gần trường Trung học Thanh Trí xếp thứ ba toàn quốc để dạo vài vòng. Mua một ly trà sữa thôi mà kết quả lại được nhìn thấy một vụ bê bối lớn.”

“Sau khi hỏi vài người bạn ở thành phố Hộ, tôi mới biết khoảng một năm trước nhà họ Doanh đã nhận một cô con gái nuôi, nhưng chẳng phải họ có ý tốt gì mà chỉ xem người ta như cái kho m.á.u di động thôi!”

“Trời đất quỷ thần ơi, tôi ngớ người ra luôn đó, vẫn còn có gia tộc như vậy ư? Cô bé còn chưa được 18 tuổi mà đã bị rút m.á.u những 13 lần, lại còn chẳng thèm cho người ta đồng nào. Nhà họ Doanh không chỉ cảm thấy chẳng có gì sai trái mà còn uy h.i.ế.p bọn tôi không được phép tiết lộ chuyện này lên mạng. Nhưng tôi thật sự không nhịn nổi nữa rồi, tôi cũng là một người mẹ, nếu tôi mà biết con gái mình bị đối xử như vậy thì cả họ nhà nó c.h.ế.t mẹ với tôi luôn.

“Bóc phốt online, tôi sợ nhà họ Doanh sẽ gây phiền phức cho mình nên mong page hãy làm mờ nick name và ảnh đại diện của tôi đi, cảm ơn.”

@Bóc phốt online đỉnh nhất làng có 20 triệu người theo dõi, mỗi ngày không ít cư dân mạng đều chực chờ xông pha đi đầu để được hóng hớt những chiếc drama tươi mới nhất.

“Vãi nồi? Trò đùa gì đây mấy gia đình danh giá toàn thể này đấy hả? Tui xỉu ngang, tui ngu người luôn rồi.” “Lầu trên ơi, không phải gia tộc danh giá nào cũng thế đầu, nhà họ Nhiếp ở để đồ ấy, cả nhà từ trên xuống dưới đều rất trong sạch, chẳng trách nhà họ Doanh thua xa nhà họ Nhiếp.” “Lại liên quan đến Doanh Lộ Vi à? Có bằng chứng xác thực rồi đúng không? Lần nào trong cô ta cũng có vẻ rất vô tội, kết quả hết lần này đến lần khác đều là cô ta.”

“Đang nhắc đến em gái Doanh của bọn tui chứ gì? Nhà họ Doanh làm cái trò chó má gì thế, người ta không muốn mà còn cưỡng ép rút máu???”

Fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi cũng đã nhìn thấy. “A, tuy vậy nhưng chuyện này liên quan gì đến Doanh Lộ Vĩ? Chị ấy không muốn c.h.ế.t thôi, người ta là công chúa của nhà họ Doanh, đương nhiên nhà họ Doanh phải nghĩ cách cung cấp m.á.u cho chị ấy rồi.”

“Làm ơn tập trung căn nhà họ Doanh thôi, đừng có động vào Lộ Vi, cảm ơn.”

“Lộ Vi bị các người ép đến mức rời khỏi mạng luôn rồi, còn chưa đủ nữa hả? Để cô ấy yên tâm luyện nhạc có được không?”



“Tôi cạn lời luôn đó, tam quan bị chó ăn mất rồi hả? Fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi sao như khuyết tật não vậy?”

“Đúng thế, chắc fan lý trí đã quay xe từ đợt bạo lực mạng lần trước rồi nhỉ? Đương nhiên chỉ còn lại lũ fan khuyết tật não thôi.”

“Chậc chậc, chẳng trốn được bao lâu đầu, có anh chị em bạn dì nào hẹn cùng đi xem phiên tòa ngày 17 không?”

“Cho tụi một vé với cô ơi.”

“Tui nữa +1, nhìn xem fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi tìm đường c.h.ế.t như thế nào.”

Weibo lại trở nên hỗn loạn, một trận chiến mới bắt đầu.

Còn giờ phút này, ở nhà họ Doanh.

Chung Mạn Hoa vẫn đang ngoan ngoãn giúp bà cụ Doanh bớt khó chịu, cánh cổng lớn mở ra.

Quản gia vội vàng tiến lên, khom lưng chào: “Chào ngài.”

Người đến là ông cụ chung với sắc mặt u ám, ông cụ đưa tay đẩy quản gia rồi bước thẳng tới trước sô pha.

Chung Mạn Hoa nhìn thấy ông cụ chung thì ngây người: “Bố, sao bố lại đến đây?”

Bà ta vừa lên tiếng, còn chưa kịp đứng lên chào đón thì mặt đã nhận một cái tát đau điếng. Ông cụ Chung khá mạnh tay, lúc bàn tay vung lên hoàn toàn không hề nể tình. Chung Mạn Hoa ôm mặt, không thể tin nổi: “… Bố?”

Ông cụ Chung chưa bao giờ tát bà ta, đây là lần đầu tiên. Bà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chưa kể còn ở trước mặt bà cụ Doanh nữa, lẽ nào bà ta không cần mặt mũi nữa ư?

“Sao mày không nói với tao?” Ông cụ Chung tức giận, đôi mắt đỏ ngầu:

“Mày nói Tử Khâm là tự nguyện hiến máu, vả lại cũng chỉ hiển một vài lần, mày đã mời điều dưỡng về để dưỡng bệnh cho con bé, sức khỏe con bé sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng bây giờ thì sao?”

“Mười ba lần!”

“Chung Mạn Hoa, mày nói cho tao biết, mẹ nó mày xem con bé là cái gì? Kho m.á.u hả?”

Đầu Chung Mạn Hoa ong ong, m.á.u nóng dồn lên não.

“Ông thông gia, ông làm thế là có ý gì?” Vốn dĩ bà cụ Chung còn đang tức giận vì chuyện hôm qua, nghe thấy câu này thì lửa giận lại dâng trào: “Nhà họ Doanh chúng tôi nhận nuôi nó, Vi Nhi đối xử với nó tốt như thế, rút tí m.á.u thì đã làm sao?”

Một đứa con nuôi không ruột và m.á.u mủ thôi mà, đáng để ông cụ

Chung nổi trận lôi đình như vậy sao?

Vả lại nó từ dưới quê lên chẳng có tí phép tắc nào, cả ngày bôi tro trét trấu vào mặt nhà họ Doanh. Thành ra cái thể thống gì?

“Bà già kia, tôi còn chưa mắng bà đâu.” Ông cụ Chung bùng nổ: “Con gái bà là mạng người vậy cháu gái bà không phải à?”

Bà cụ Doanh đỡ ngực, đầu lại bắt đầu đau, sắc mặt cũng tái đi: “Tất nhiên cháu gái tôi là mạng người rồi, tôi không thương Loan Loan à?”

“Mẹ.” Doanh Lộ Vi vừa vội vã xoa bóp đầu cho bà cụ, vừa áy náy đáp: “Chú Chung, chú đừng quát mẹ cháu, dạo gần đây sức khỏe mẹ cháu không tốt, bác sĩ bảo rồi, cảm xúc mạnh liệt quá sẽ hôn mê.”

Mồ hôi túa ra đầy đầu bà cụ Chung, hô hấp dồn dập, sắp trợn trắng cả mắt, rõ ràng là đang vô cùng tức giận: “Tấ nhiên cháu gái bà là mạng người?” Ông cụ Chung chẳng thèm để ý đến Doanh Lộ Vi, giận dữ quát lớn một câu: “Vậy bà có biết Tử Khâm mới là cháu gái ruột của bà không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play