Trong căn phòng bên trái, Đệ Ngũ Huy vẫn nằm sõng soài trên mặt đất, thi thoảng lại co rúm người.
Những sợi tơ
vàng xuyên qua cơ thể ông ta đã tan hết nhưng đau đớn không mảy may giảm đi tí nào.
Phó Quân Thâm ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, sắc mặt lạnh tanh.
Đệ Ngũ Phàm bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của Đệ Ngũ Huy cũng thần kinh hãi.
Thủ đoạn này thực sự vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng đây là điều Đệ Ngũ Huy đang phải chịu, Đệ Ngũ Phàm còn cảm
thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Vừa rồi, Vân Sơn đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho ông ấy nghe.
Đệ Ngũ Phàm vừa kinh hãi vừa tức giận.
Đệ Ngũ Huy lại muốn dùng sư tổ của bọn họ để ngăn cản tai họa ư? Tuy đây vốn là chuyện không thể nào, nhưng
nảy sinh suy nghĩ đó còn động tay thực hiện thì chắc chắn Đệ Ngũ Huy không thể c.h.ế.t một cách yên lành.
Nghe
thấy tiếng chống gậy lộc cộc, Đệ Ngũ Huy cố nén đau đớn ngẩng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Gia chủ, ông cứ nhìn
một đám người ngoài tác oai tác quái ở nhà Đệ Ngũ chúng ta như vậy sao?!”
Ở bên ngoài, ông ta là một đại sự coi bói, mấy cổ võ giả nhà họ Lâm cũng một mực cung kính ông ta.
Bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như thế này.
“Vô liêm sỉ!” Đệ Ngũ Phàm tức run cả người: “Mày dùng người khác để ngăn cản tai họa, phạm vào gia quy, mày
còn mặt mũi nói ra câu đó à?”
“Vậy thì đã sao?” Đệ Ngũ Huy thở đầy khó nhọc: “Cũng không phải người nhà Đệ Ngũ, tôi dùng để ngăn cản tai
họa thì có làm sao?” “Không làm sao?” Đệ Ngũ Phàm hít một hơi thật sâu: “Chuyện này đã gây ra không thể nào
tha thứ.
Tao lấy danh nghĩa gia chủ gạch tên mày khỏi gia phả, ngoài ra, cũng phải phể đi năng lực của mày.”
Gia tộc Đệ Ngũ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, gia chủ có thể phế bỏ năng lực xem bói của các thành viên
khác.
Nếu làm vậy, Đệ Ngũ Huy sẽ chẳng khác nào người bình thường.
Phó Quân Thâm còn để ông ta sống đến giờ chính là vì nguyên nhân này.
Phể bỏ năng lực xem bói của Đệ Ngũ Huy còn ác độc hơn là g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta luôn.
“Dựa vào đầu mà phể bỏ tôi?”
Nghe thấy cậu ấy, gương mặt Đệ Ngũ Huy bỗng chốc dữ tợn hơn: “Tôi vẫn là khách quý của nhà họ Lâm, là thầy
bói của bọn họ.
Đệ Ngũ Phàm, nếu ông muốn phế tối, cũng phải xem nhà họ Lâm có đồng ý hay không!”
Trước giờ ông ta chưa từng gặp người đàn ông yêu nghiệt kia ở giới cổ võ, cũng chưa bao giờ nghe người khác nhắc
đến hắn.
Ông ta không tin ở Đế đô có người dám đối đầu với nhà họ Lâm.
“Đây là chuyện nhà Đệ Ngũ!” Đệ Ngũ Phàm chợt ho khan: “Nhà Đệ Ngũ không phụ thuộc vào nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng không thể nhúng tay vào.” Nghe vậy, Đệ Ngũ Huy chợt cười lạnh: “Đệ Ngũ Phàm, ông tỉnh táo chút đi, không có thể gia cổ vũ che chở, nhà Đệ Ngũ còn kéo dài được nữa sao?”
“Bây giờ không còn là thời kỳ phong kiến, nhà Đệ Ngũ cũng suy tàn từ lâu.
Ông có tin nếu ông phế bỏ tôi, nhà họ Lâm sẽ lập tức rút hết cổ võ giả bảo vệ nhà Đệ Ngũ về không? Đến lúc đó, nhà Đệ ngũ này cứ chờ mà sụp đổ hoàn toàn đi!”
“Cho ông ta số điện thoại.” Phó Quân Thâm tựa lưng vào ghế, đột nhiên lên tiếng: “Để ông ta gọi điện thoại cho Lâm Cẩm Vân.”
Lâm Cẩm Vân, gia chủ nhà họ Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT