“Không có gì, không có gì.” Cuối cùng Thịnh Thanh Đường cũng chỉ đành nuốt trở lại những lời phía sau: “Tiểu
thần y, ăn đi, món bánh ngọt này chỉ ở đây mới có thôi đấy, lát nữa tôi làm cho cô tấm thẻ ăn, lúc nào cô tới cũng
được.”
Thực ra ông có ý muốn tác hợp cho đồ đệ của mình và tiểu thần y nhưng vì sự an toàn của bản thân, ông vẫn không
nên nói gì thì hơn.
Doanh Tử Khâm hiểm khi bình phẩm một câu: “Mùi vị không tồi.”
“Đó là chắc rồi.” Thịnh Thanh Đường phấn khởi đắc ý: “Đầu bếp ở đây là do tôi dùng một bức thủy mặc lừa từ
nước ngoài về đấy, cậu ta từng làm cho nhà hàng ba sao Michelin, tay nghề vô cùng giỏi.”
Nghĩ ngợi một lúc, ông lại nói tiếp: “Tiểu thần y, hôm nay muộn quá rồi, bên phía hiệp hội cũng đã tan làm, dù sao
cô đã đến Đế đô, chi bằng tranh thủ hôm nào có thời gian đi lấy thẻ công tác của cô nhé?”
Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm: “Để ngày kia đi, thứ bảy.”
“Được được được.” Thịnh Thanh Đường liên tục gật gù, lại hỏi: “Vậy ngày mai với ngày kia cô làm gì?”
“Chăm bọn trẻ ngốc.”
Lúc này, Phùng gia chủ và mấy tên vệ sĩ đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn đặc biệt của đội Nhất Tự.
Hứng gió lạnh suốt cả quãng đường khiến đầu óc của Phùng gia chủ cuối cùng cũng chịu vận hành trở lại.
Hẳn là
đội Nhất Tự đã biết ông ta muốn đến trại huấn luyện bắt người ngay từ đầu, nên vẫn luôn ở đó đợi ông ta tự sa
Cố Diệp Phi
lưới?
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.” Đội trưởng đội 2 đặt một tập hồ sơ xuống: “Đáng tiếc, cô Doanh không
phải là ve, mà ông cũng chẳng xứng làm bọ ngựa.”
Tôn xưng này khiến Phòng gia chủ tái mét mặt: “Cô ta là người của đội Nhất Từ các vị?!” “Thông minh đấy.” Đội
trưởng đội 2 so vai: “Nhưng mà cô Doanh không muốn làm việc, treo tên ở đó thôi.”
Mồ hôi lạnh của Phùng gia chủ túa ra đầm đìa.
Còn có người có thể không làm việc ở đội Nhất Tự mà vẫn có một chức treo ư?
Người ông ta muốn bắt ấy thế lại là người của đội Nhất Tự
Đầu Phùng gia chủ lại ong lên, không ngừng vang vọng một câu nói… Dưới công đường kẻ nào dám tố cáo bản
quan? Ông ta đã cảnh giác như thể mà sao vẫn đạp phải mìn!
Bị đội Nhất Tự dẫn đến đây, chứng tỏ đã có người đi điều tra bên phía nhà họ Phùng.
“Không, hiện giờ các người không thể động vào nhà họ Phùng, tôi đã ký hợp đồng với Oloris rồi.” Gương mặt
Phòng gia chủ để lộ vẻ hung tợn: “Các người nhất định phải để tôi bàn bạc với bên phía Oloris xong xuôi mới
được!”
Chỉ cần cho ông ta thời gian, để ông ta đi tìm nhà họ Tu thì nhất định sẽ tìm được cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Mồ hôi lạnh của Phùng gia chủ túa ra nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn: “Cho tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, tôi muốn gặp
giám đốc của Oloris.”
Oloris là một công ty sản xuất mỹ phẩm chăm sóc da ở châu u, thuộc quyền quản lý của Tập toàn Venus.
Sản
nghiệp dưới trướng Tập đoàn Venus nhiều không đếm xuể.
Đừng nói là những gia tộc giàu có ở Đế đô, ngay cả những tài phiệt lớn ở châu u, cũng không có ai là không muốn
thiết lập quan hệ với Tập đoàn Venus.
Tất nhiên nhà họ Phùng không đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của Venus, nhưng cũng vì nhà họ Phùng đã điều chế ra một dòng nước hoa mới, nên mới có cơ hội hợp tác với Oloris.
Nhưng trong cả Tập đoàn Venus.
Olcoris chỉ là một công ty nhỏ bé.
“Thôi đi, không thể đưa điện thoại cho ông được.” Đội trưởng đội 2 hừ lạnh: “Loại người như ông, bọn này thấy nhiều rồi, đừng hòng giở trò lươn lẹo.” “Tôi nói sự thật!” Phùng gia chủ cuống đến mức mồ hôi đổ ra như suối: “Dù gì cũng phải để tôi hoàn thành xong giao dịch với Oloris đã rồi hẵng nói, Oloris là công ty sản xuất mỹ phẩm chăm sóc da dưới trướng Tập đoàn Venus, thiệt hại không kể xiết đâu!”
Nhà họ Tu là đế quốc kinh doanh số một Đế đô, mà cũng không dám trễ nải giao dịch với công ty dưới trướng Tập đoàn Venus.
“Ối chà, uy h.i.ế.p ngược lại bọn này cơ đấy?” Đội trưởng đội số 2 ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt kỳ quái: “Giám đốc của Oloris thì không có đâu, nhưng CEO của Tập đoàn Venus thì có này, vừa mới tới, có muốn gặp tí không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT