Sở dĩ nói “Lại” là bởi vì lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau là vào lúc tan học của tháng trước, trên đường về nhà thì lại phát hiện cả hai ở cùng một tòa nhà, sau đó cô cũng bắt đầu thường xuyên “Tình cờ” gặp cậu hơn.
Tuy rằng Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ lạ, nhưng hai người ở cùng tòa nhà, lại học chung trường, chạm mặt nhau cũng là chuyện hợp lý.
Tuy nhiên, không giống như Bạch Chiêu Chiêu vào trường là vì dựa vào thành tích của mình, mà Diệp Chi Du lại là kiểu dự thính. Gia đình cậu khá giả, vì để cho cậu an tâm ở đây học tập nên người nhà đã mua một căn hộ ở tầng 2 của khu chung cư cao cấp cũ này.
Khu vực trung tâm mỗi tấc đất là tấc vàng. Khu nhà này thuận tiện cho việc đi đến trường, lại còn có sân riêng. Đối với gia đình Bạch Chiêu Chiêu thì chỉ có thể miễn cưỡng thuê, nếu muốn mua lại thì chính là giá trên trời.
Ngoài việc xuất thân từ một gia đình khá giả, Diệp Chi Du còn là cầu thủ chính của đội bóng chày và đội bóng rổ của trường. Bình thường, khi các bạn thảo luận về cậu thì sẽ nói Chu Lạc Nhiên và Diệp Chi Du là hai hotboy của trường THPT Dân Lập Thánh Tâm.
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy hotboy Diệp Chi Du này bất kể là ngoại hình hay thành tích thì đều có sức thuyết phục hơn nhiều.
“Đến trạm xe bus à?” Diệp Chi Du hỏi.
Giọng nói của cậu đã trải qua giai đoạn vỡ giọng, trở thành một chất giọng dày và trầm. Sự non nớt của chàng thiếu niên chẳng còn lại bao nhiêu, vì bị ảnh hưởng bởi các đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt.
Cô đi qua cậu rồi nhỏ giọng đáp: “Ừ...”
“Đi cùng đi.” Cậu đi theo phía sau cô, phối hợp với bước chân của cô, cùng đi xuống tầng.
Vừa ra khỏi tòa nhà, quả nhiên, người đàn ông béo đầu trọc ở tầng 1 lại đang hút thuốc ở lối đi trên hành lang.
Trước kia ông ấy thường đứng ở chỗ đèn đường bên ngoài tòa nhà, nhưng hôm nay chắc là bởi vì trời mưa nên mới đứng ở đây.
Bạch Chiêu Chiêu có vẻ hơi lo lắng.
Cô sợ đại ca béo này. Ông ấy không cao bằng Diệp Chi Du, mà chỉ cao khoảng 1m8, nhưng lưng rộng lại nhiều thịt, giữa mấy tầng thịt dày ở phía sau gáy có đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô lại vừa to, trên cánh tay còn có hình xăm xấu xí. Điều này làm cho ông ấy trông to lớn hơn rất nhiều so với Diệp Chi Du cao và gầy.
Tuy nói rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng trông ông ấy cực kỳ giống một nghi phạm vừa bỏ trốn trên bản tin pháp luật, là loại người có thể vì vài ba câu bất hòa mà liều mạng với người khác.
May mà hôm nay có Diệp Chi Du ở đây.
Diệp Chi Du nhìn giống người đánh nhau rất giỏi. Có cậu đứng giữa Bạch Chiêu Chiêu và đại ca béo kia, cho nên cô cũng cảm thấy thoải mái không ít.
“Ô, cậu học sinh đi học à!” Đại ca béo dập tắt nửa điếu thuốc đang hút, híp mắt lại rồi thản nhiên chào hỏi bọn họ.
“Vâng.” Diệp Chi Du gật đầu rồi giơ ô lên.
Bạch Chiêu Chiêu cũng luống cuống tay chân mà mở ô theo.
Đại ca béo xua tay cho có lệ, sau đó lại móc ra một điếu thuốc và cho vào miệng hút.
Cho đến khi đi ra khỏi khu chung cư, Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật may mắn mà. Mỗi lần gặp phải đại ca béo này thì vừa vặn có Diệp Chi Du đi cùng.
Nhưng cô hơi nhút nhát, chưa bao giờ biết cách bày tỏ lòng biết ơn. Huống chi, khả năng cậu xuất hiện cũng chỉ là vô tình. Nếu nói ra thì sẽ chỉ vô duyên vô cớ tạo thêm gánh nặng cho người ta mà thôi.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, dưới cái ô màu đen kia, đường nét đẹp trai của Diệp Chi Du càng có chiều sâu hơn.
Trong lòng Bạch Chiêu Chiêu thầm mắng mình là kẻ thô tục, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Dù sao trong cuộc sống bất hạnh này đột nhiên xuất hiện một vẻ đẹp rực rỡ thì luôn khiến người ta phải luyến tiếc.
Truy rằng cô tình cờ gặp được Diệp Chi Du, nhưng ngày hôm nay, cho đến tận giờ phút này vẫn là một ngày bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả.
Vì thế, rốt cuộc là tại sao cô lại chạm phải quỷ?
Khi cô đến trạm xe bus thì đã có rất nhiều học sinh đang tụ tập ở đó rồi.
Có bạn mặc đồng phục màu đen giống cô, cũng có một số bạn đến từ các trường khác, nhưng đồng phục đều là màu tối.
Bây giờ đang là cuối tháng 11, thời tiết trở lạnh. Nhiều học sinh còn mặc thêm áo khoác ở bên ngoài đồng phục, thậm chí còn có người đã sớm quấn khăn quàng cổ xinh đẹp.
Lúc này, những ánh mắt phía trên khăn quàng cổ và dưới những tán ô đang không thể khống chế được mà đánh giá Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du.
Nữ thần học đường, khá nổi tiếng ở các trường khác, khiến cho mọi người rất tò mò về cô. Hotboy lạnh lùng, là ngôi sao của đội bóng chày của trường, cũng là thần tượng trong lòng của vô số nữ sinh.
Rất nhiều ánh mắt quan sát hai người. Dần dần, họ xác nhận hai người không trò chuyện, cũng không trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng bọn họ vẫn xì xào bàn tán rằng hai người này hẳn là có mối quan hệ đặc biệt nào đó.
Dù sao họ cũng đi bộ cùng nhau đến bến xe bus mà.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, xe bus đã đến. Bạch Chiêu Chiêu may mắn chiếm được một chỗ ngồi, vì thế cô bị tách ra khỏi Diệp Chi Du.
Cô lấy điện thoại ra rồi đeo tai nghe, bắt đầu nghe bài giảng tiếng Anh mà cô đã tải về vào ngày hôm nay như thường lệ.
Giọng nói dịu dàng phát ra từ tai nghe, nội dung bài giảng liên quan đến vấn đề bắt nạt.
Sau đó Bạch Chiêu Chiêu mới biết được, hóa ra không chỉ có con người mới bị bắt nạt.
Loài khỉ cũng bị bắt nạt.
Trong ví dụ của bài giảng, có một con khỉ nhỏ, bởi vì mẹ nó đã chết nên nó bị những con khỉ khác đánh và bắt nạt. Sau đó nó trầm cảm đến mức mỗi ngày đều trốn trong lồng mà không chịu ra ngoài.
Ngoài ra còn có ở cả loài chó nữa, cũng có sự bắt nạt giữa các con chó. Chó cũng có tính thẩm mỹ. Chó mũi dài sẽ cô lập, thậm chí cả chó mũi ngắn cũng bị bắt nạt. Đây là điều hết sức kỳ diệu. Nghe nói trong thế giới loài chó, giống chó Border Collie sẽ không bị bắt nạt, nhưng giống chó Pug thì khó mà nói được.
Đôi khi, có một đàn chó đang chơi đùa vui vẻ, nhưng khi chó Pug đến thì chúng sẽ ngầm giải tán, mặc dù tính tình của chó Pug rất tốt và đáng yêu.
Bạch Chiêu Chiêu nghe xong thì thất thần, tầm nhìn di chuyển xung quanh, cô muốn bóng dáng của Diệp Chi Du lọt vào tầm mắt.
Đáng tiếc là quá nhiều đầu người, cô không thể nhìn thấy gì hết.
Cho nên ngày hôm đó rốt cuộc có gì đặc biệt?
Buổi sáng đó cũng chỉ là một buổi đi học bình thường thôi mà.
Ô, cô nhớ ra rồi. Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, khi đó đã xảy ra một sự cố nhỏ.
Người mở đầu là một nữ sinh tên Hứa Đình, ngồi cùng bàn với Tô Vận Khiết.
Hứa Đình cũng là học sinh dự thính, chuyển đến hồi học kỳ hai của năm lớp 12. Lúc đó Bạch Chiêu Chiêu và Nguyễn Mộng Thần vẫn còn là bạn bè, Nguyễn Mộng Thần từng nhắc đến trải nghiệm của cô ta:
Hứa Đình lúc đầu cũng rất khó “Hòa nhập” với lớp học tốt đẹp này, nhưng từ khi Nguyễn Mộng Thần kéo Hứa Đình vào nhóm bạn của cô ta thì Hứa Đình đã dần dần hòa nhập được.
Mà Hứa Đình “Khó hòa nhập” khác với Bạch Chiêu Chiêu và còn có một lý do khác hợp lý hơn.
Người ngoài nói đến cảnh ngộ của Bạch Chiêu Chiêu đều sẽ ngầm hiểu, sẽ thâm thúy nói: “Là ghen tị mà thôi.”
Ghen tị với ngoại hình của cô, ghen tị với thành tích của cô, ghen tị cô nhỏ yếu như thế nhưng lại có thể kiên cường, không chịu khuất phục và sống sót được như một con gián đánh mãi không chết.
So ra thì Hứa Đình có ngoại hình bình thường, thành tích cũng bình thường, dáng người không cao không thấp, giọng nói cũng không phải kiểu giọng dẹo, tính cách khá cởi mở, càng không có khả năng từ chối nhiều bạn nam khiến bọn họ mất hết mặt mũi.
Cô ta chỉ là mới đến nên bị ma cũ bắt nạt ma mới mà thôi.
Trong tiết thể dục này, giáo viên yêu cầu các bạn nữ tập né bóng. Mỗi lần Hứa Đình lấy được bóng thì sẽ luôn vô tình ném trúng cô.
Trước kia cô ta cũng thỉnh thoảng vô tình như thế, còn có thể đi không vững nên vô tình chạm vào cô, nhưng đều không thể hiện rõ ràng như hôm nay.
Sau nhiều lần phòng bị, Bạch Chiêu Chiêu không may bị bóng đập vào má.
“Ối, xin lỗi Chiêu Chiêu nha!” Hứa Đình chân thành cười: “Tớ không cố ý đâu.”
Sự đau đớn khiến cơn tức giận của cô hiện lên rõ ràng hơn. Lần này là điều chưa từng xảy ra, Bạch Chiêu Chiêu thế mà lại tức giận.
Đến lần thứ hai khi Hứa Đình cướp được bóng, cô ta lại vô tình ném vào cô, máu nóng của cô dồn lên đầu, sau khi cô bắt được bóng thì liền vung cánh tay lên ném về hướng của Hứa Đình!
Không ném trúng.
Nhưng Hứa Đình rõ ràng đang sửng sốt.
Các nữ sinh xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn nhau và trao đổi ánh mắt khó tin.
“Xin lỗi Hứa Đình nhé.” Bạch Chiêu Chiêu bình tĩnh: “Tớ cũng không cố ý đâu.”
Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm đó khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc, có thể là bởi vì cô căm hận lực cánh tay của mình quá yếu. Hoặc là vì đến khi hết tiết học đó, cô nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu lúc đó cô thật sự ném trúng thì Hứa Đình sẽ đi tìm giáo viên chủ nhiệm và cô sẽ gây phiền toái cho mẹ.
Thế nhưng, bị ném trúng trong lúc tập bóng né cũng chẳng có gì đặc biệt.
Trong quả bóng né cũng không có quỷ mà.
Trước khi hết tiết, thầy giáo dạy thể dục tập hợp tất cả mọi người lại và nói: “Tìm hai bạn đi vận chuyển chè đậu xanh. Hôm nay đến lượt ai?”
Hứa Đình phấn khởi chỉ về phía Bạch Chiêu Chiêu: “Thầy, đến lượt cậu ấy!”
“Hả?” Thầy thể dục nhìn danh sách: “Hôm nay hẳn là Chu Lạc Nhiên.”
Trưởng ban thể dục vội vàng nói: “Thầy, hôm qua Chu Lạc Nhiên không cẩn thận bị trẹo chân, nên cậu ấy đã xin chủ nhiệm lớp về nhà rồi ạ.”
Bọn họ nói xong thì Bạch Chiêu Chiêu mới để ý đến hôm nay quả thật không nhìn thấy bóng dáng của Chu Lạc Nhiên.
“Thế à…” Thầy thể dục đáp lại, lại nghi ngờ mà nhìn tay chân gầy guộc của Bạch Bạch Chiêu Chiêu: “Em… có được không?”
“Cậu ấy làm được mà thầy, có xe đẩy nữa mà!” Nguyễn Mộng Thần vừa lịch sự dùng khăn tay lau mồ hôi vừa phụ họa, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Cậu ấy luôn trốn tránh loại việc như thế này.”
Một đám nam sinh cũng nói theo: “Đúng thế, đến lượt cậu ấy mà. Trước đây cậu ấy chẳng làm gì cả.”
Những người còn lại chỉ đứng nhìn.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy Phương Cẩm Thiến quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện với bạn bè.
Cô gái từng nắm tay cô và nói “Tớ rất thích cậu”, dường như chỉ là ảo giác của một mình cô.
“Ồ...” Thầy thể dục nói: “Vậy thì em đi đi. Các bạn khác tự do hoạt động 15 phút rồi giải tán.”
Bạch Chiêu Chiêu mím môi, trầm mặc đi về phía căng tin.
Một mình cô thật sự không thể nhấc nổi thùng nặng như thế được. Mỗi lần như thế, cô đều phải nhờ bác gái trong căng tin giúp cô đưa nó vào thang máy chở hàng.
“Cháu gái, sao lần nào cũng là cháu thế?” Bác gái ân cần hỏi.
Cô không giải thích mà chỉ lắc đầu.
“Nếu bị bắt nạt thì phải nói với giáo viên đấy nhé!” Bác gái lo lắng dặn dò.
Hai tiết sau của buổi chiều là tiết Tiếng Anh của giáo viên chủ nhiệm.
Tất cả mọi người đều đang yên tâm thoải mái thưởng thức chè đậu xanh. Chương Tử Cầu và Dư Chí Đồng dựa vào ghế, còn cởi cả giày ra để khuếch tán mùi.
“A! Các cậu buồn nôn quá đấy!”
Các bạn học nữ thét chói tai và thể hiện sự tức giận.
“Các cậu thì hiểu cái gì? Đây là mùi vị của đàn ông chân chính!” Bọn họ cười ha ha.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào. Ông ta nhíu mày lại rồi ném sách lên bục giảng: “Im lặng cho tôi. Ăn xong chưa? Đến giờ vào lớp rồi!”
Bạch Chiêu Chiêu đi lên bục giảng, nhỏ giọng nói: “Thầy Lôi, để em lấy cho thầy ít nước.”
Giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn cô rồi đưa cho cô bình nước. Ngay sau đó, ông ta chỉ vào Con Gián đang nói chuyện với Cá Tạp rồi nói:
“Chương Tử Cầu, em đang nói gì thế hả? Vẫn chưa chịu im lặng hả!”
Chương Tử Cầu vội vàng xoay người lại và nở nụ cười tục tĩu.
Lớp học cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Bạch Chiêu Chiêu giống như một tiểu cung nữ ngoan ngoãn. Sau khi cô đặt bình nước lên bục giảng xong thì trở về chỗ ngồi của mình.
Hứa Đình ngồi ở bên tay phải của cô, cô ta thò đầu qua rồi dùng tông giọng chỉ mình cô nghe được mà nói: “Cậu nịnh nọt giáo viên chủ nhiệm cũng không có tác dụng đâu.”
Tiết học đã bắt đầu. Bạch Chiêu Chiêu kiên nhẫn giả vờ như không nghe thấy.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Chiêu Chiêu: Tôi là nhà động vật học!