Ba người cùng nhau lên tầng. Nhà bà Vương rất yên tĩnh.
Sau đó Thạch Dũng tiến lên gõ cửa. Một lúc lâu sau thì trong nhà mới có tiếng sột soạt.
“Ai thế...” Giọng nói khàn khàn, nghe như vừa mới ngủ trưa dậy.
“Bà ơi, cháu là cảnh sát ở tầng dưới, đến kiểm tra trị an thôi ạ.”
Mắt mèo lúc tối lúc sáng. Sau đó cửa mở ra.
“Sáng sớm mới kiểm tra xong rồi mà, bây giờ lại kiểm tra nữa à?” Bà Vương mặc áo cộc tay màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo len, đứng ở đó ngáp dài. Một đầu tóc bạc của bà đã trắng hết rồi, vừa mỏng vừa dài. Nhìn tóc bà lúc này trông còn hơi rối, nhưng rất đáng yêu.
“Gần đây có trộm mà ạ. Cháu phải đảm bảo an toàn cho cư dân. Trong nhà bà có mất gì không ạ? Cháu giúp bà kiểm tra cửa sổ nhé?”
“Tôi không mất gì cả...” Vương Kim Hoa tránh sang một bên: “Vào đi. Kiểm tra ở đâu?”
Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du cũng vào theo.
Nhà của Vương Kim Hoa được trang trí bằng gỗ màu vàng và đủ loại đồ đạc lặt vặt chất thành đống, tạo ra một loại cảm giác cũ kỹ và ấm áp. Giống như trong nhà của mỗi người khi có ông bà.
“Ngồi đi, ngồi đi. Tôi đi pha trà.” Vương Kim Hoa chào hỏi, sau đó nói: “Hai học sinh cũng đến giúp đỡ à? Là tình nguyện viên đúng không?”
Nhưng không có ai nói chuyện.
Bởi vì bọn họ đều đang nhìn vào bức ảnh đen trắng ở trong phòng.
Trong ảnh là một ông lão cười hiền hậu.
Vương Kim Hoa xoay người lại, thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh thì bình tĩnh nói: “Đó là ông bạn già của tôi.”
“Bà... bà đừng buồn ạ...” Bạch Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói.
“Có gì đâu mà phải buồn.” Bà xua tay: “Mất hơn 10 năm rồi.”
“Sao bà không ở với con cái ạ?” Thạch Dũng hỏi.
“Tôi 30 tuổi đã đến đây cùng Liên Sinh rồi, ở quen rồi. Về phần con cái, chúng nó tự mình sống tốt là được rồi.” Bà gãi đầu: “À, Liên Sinh chính là ông bạn già của tôi. Ông ấy thích nơi này. Tro cốt của ông ấy cũng được rắc xuống biển. Tôi đi rồi thì ai ở cùng ông ấy chứ?”
“Cho nên bà vẫn luôn ở đây một mình.” Bạch Chiêu Chiêu nói.
“Thỉnh thoảng bọn trẻ cũng đến xem và đưa đồ cho bà.”
“Được rồi. Vậy bà Vương, cháu giúp bà kiểm tra một chút.” Thạch Dũng đứng dậy.
“Ừ ừ, được...” Bà dẫn Thạch Dũng vào phòng ngủ: “Chỉ có một mình tôi thôi, nên lúc nào cũng quên quét dọn...”
Trong phòng khách yên tĩnh. Diệp Chi Du nhỏ giọng nói: “Cậu thấy thế nào? Bà Vương quả thật không phải là ác linh nhỉ.”
Bạch Chiêu Chiêu gật đầu: “Cơ bắp bên chân trái của bà ấy đã teo thành như vậy rồi, đi đường còn không vững chứ đừng nói đến giết người... Nhưng tớ không biết chồng bà ấy đã chết rồi. Tớ lo rằng nếu thức tỉnh bà ấy, mà bà ấy không có chấp niệm thì cũng sẽ chết.”
“...” Diệp Chi Du cũng biết điều này: “Vậy, cho dù không nói, đợi đến lúc chính bà ấy nhớ ra thì cũng sẽ chết.”
Cô gái thở dài: “Vậy chúng ta chỉ có thể mong rằng bà ấy còn nghĩ đến con cháu...”
Nhưng Diệp Chi Du lại không lạc quan như thế: “Nhưng hình như chấp niệm không dễ thay đổi như thế...”
Khi hai người đang nói chuyện thì Thạch Dũng đã kiểm tra xong phòng ngủ rồi. Ông ấy đi ra và cười nói với Vương Kim Hoa: “Bà nhiều đồ quá.”
“Tôi không nỡ vứt, đành để con trai vứt đi thôi. Đợi tôi chết rồi, nếu nó vứt hết thì tôi cũng không biết được, cũng sẽ không đau lòng. Người trẻ lòng dạ độc ác mà. Lớn tuổi rồi thì sẽ thích cái cũ.” Bà thở dài.
Thạch Dũng nhìn thoáng qua Bạch Chiêu Chiêu: “Không có phát hiện gì.”
Bạch Chiêu Chiêu khẽ gật đầu với ông ấy.
Thạch Dũng hiểu ý cô, nên ông ấy lại nhìn sang Vương Kim Hoa: “Bà à, thật ra kiểm tra chỉ là vỏ bọc thôi...” Ông ấy cố gắng làm cho giọng mình bớt kỳ quái hơn: “Bà có cảm thấy gần đây xuất hiện chuyện kỳ quái gì không...”
Một lúc lâu sau, Vương Kim Hoa vẫn không nói gì.
Thạch Dũng đành phải nói thêm: “Thế giới hiện tại của chúng ta không phải là thật... Mặc dù nghe có vẻ vớ vẩn nhưng chính là như vậy.”
Vương Kim Hoa bây giờ mới cử động. Bà nắm lấy tay vịn bằng gỗ của ghế sô pha, sau đó chậm rãi ngồi xuống: “Tôi biết.” Bà nhẹ giọng nói.
Diệp Chi Du hơi kinh ngạc: “Bà biết gì ạ?”
Cậu không thể khẳng định được chuyện Vương Kim Hoa biết và chuyện bọn họ định nói có phải là một hay không.
Bà cụ rất bình tĩnh: “Tôi biết mình sắp chết.”
Ba người cùng ngẩn ra.
Bà nhẹ giọng, chầm chậm nói: “Mấy hôm trước, tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Giống như là mơ một giấc mơ mãi không thể tỉnh lại được, rất mệt mỏi. Cũng không nói được là có chỗ nào không thích hợp. Nhưng mà tôi nhìn thấy hoa súng trên ban công kia nở hoa. Liên Sinh biết trồng hoa, còn tôi thì không. Sau khi ông ấy mất, những bông hoa đáng ghét này chỉ mọc lá chứ không nở hoa. Không ngờ mấy ngày nay lại nở mấy bông. Ngay khi nhìn thấy nó, tôi biết rằng có lẽ mình sắp chết rồi. Là Liên Sinh đến đón tôi, ông ấy sợ tôi sợ hãi nên mới làm hoa nở để tôi xem.”
Ba người cùng nhìn ra ngoài ban công, quả nhiên nhìn thấy hoa súng trắng noãn đang lẳng lặng nổi trên mặt nước. Cánh hoa óng ánh phản chiếu ánh nắng mặt trời và mặt nước.
Vương Kim Hoa thở dài: “Cũng tốt. Ở một mình rất nhàm chán.”
Bà cúi đầu lau nước mắt.
Thạch Dũng vội nói: “Bà đừng nghĩ như vậy. Bà phải nghĩ đến con cái...”
“Con cái có cuộc sống của con cái. Tôi có cuộc sống của tôi. Cuộc sống của tôi rất tốt, không có gì phải tiếc nuối cả. Lúc còn trẻ, tôi luôn cảm thấy mình sẽ không già đi, nhưng lại sợ mình sẽ già. Đợi đến lúc già rồi, lại phát hiện chẳng có gì phải sợ cả.” Bà thấp giọng nói: “Liên Sinh ấy à, ông ấy thích xem phim nhất. Mấy năm nay tôi đã xem rất nhiều bộ phim hay, nhớ kỹ nội dung, còn thuộc lòng cả lời thoại, chỉ đợi đến lúc gặp lại ông ấy thì sẽ nói cho ông ấy nghe từng câu một... Nhiều năm như vậy, tôi xem đủ phim rồi. Chúng tôi cũng nên đoàn tụ rồi.”
Nói đến đây, bà bỗng cúi đầu xuống, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Cáu cháu tự đi nhé, nhớ đóng cửa lại. A, tôi không tiễn nữa...”
Đi ra khỏi nhà Vương Kim Hoa, Diệp Chi Du gãi đầu: “Chuyện này, có được coi là chúng ta đã thức tỉnh bà ấy không?”
Thạch Dũng chần chờ nói: “Sau khi đóng cửa, chú có cảm giác dường như thân thể bà ấy đã trở nên trong suốt...”
Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu buồn bã: “Cháu cảm thấy, bất kể là ông cụ hay chị gái tên Hương Thảo kia, nhất định họ đều đối xử rất tốt với bạn đời của mình. Nếu không bà Kim Hoa và chú Hàn đã không đến mức dù có phải từ bỏ mạng sống của mình thì cũng muốn được đoàn tụ với họ.”
Diệp Chi Du lập tức thả thính: “Chiêu Chiêu, sau này tớ cũng sẽ đối xử tốt với cậu!”
“Thế à?” Cô cười: “Vậy tớ phải nghiên cứu thật kỹ mới được.”
“Này này, dừng dừng...” Thạch Dũng vội vàng đẩy hai người ra rồi lao xuống tầng: “Hai học sinh này, đừng có nghĩ nhiều thế có được không? Sống sót quan trọng hơn.”
Hai người vội vàng đuổi theo. Bạch Chiêu Chiêu nói thêm: “Bây giờ nghĩ lại, cái bóng đen lúc đó cháu nhìn thấy chắc là ông cụ rồi. Ông ấy đã gọi điện thoại cho cháu. Hình như cũng không nói gì làm cháu sợ. Cháu đoán là ông ấy phát hiện ra cháu có thể nhìn thấy ông ấy nên muốn cháu giúp ông ấy chuyển lời…” Cô hơi xấu hổ, ảo não nói: “Chỉ là lúc ấy cháu sợ muốn chết. Nếu cháu đoán được sớm hơn thì bà Vương đã biết chồng mình vẫn luôn ở bên cạnh mình rồi.”
Diệp Chi Du an ủi cô: “Sao lại trách cậu được chứ. Nếu là tớ thì tớ cũng sẽ rất sợ hãi.”
Khi họ trở về nhà Thạch Dũng thì thời gian cũng đã gần 5 giờ chiều rồi, không bao lâu nữa Từ Sĩ Hưng sẽ trở về.
“Chú Thạch, chú có phát hiện chú Hưng có gì không thích hợp không?” Bạch Chiêu Chiêu hỏi.
“Không có. Tiểu Từ ấy à, cháu cũng từng tiếp xúc rồi. Cậu ấy tuy hơi thiển cận nhưng tuyệt đối không phải là ác linh...” Thạch Dũng vuốt cằm. Dù sao thì Từ Sĩ Hưng lười biếng kia đã ở trong nhà ông ấy mấy ngày rồi. Cậu ấy thật sự là một người ngay cả chai nước tương bị đổ cũng không thèm đỡ (ý nói là rất lười). Loại người này chắc chắn không có khả năng đi vứt xác mà không để lại dấu vết gì.
Quan trọng nhất là bản thân ông ấy chưa từng xuất hiện loại cảm giác tim đập mãnh liệt kia—
Ngoại trừ hôm nay lúc ở trường học.
Mặc dù Diệp Chi Du không quen Từ Sĩ Hưng nhưng vẫn tốt bụng nói: “Cho dù muốn thức tỉnh chú ấy thì cũng phải xác định trước xem chú ấy có chấp niệm gì không đã. Nếu không đến lúc đó tỉnh được một người lại chết mất một người, rất ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Ừ. Đúng thế...” Bạch Chiêu Chiêu cũng đồng ý: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần ác linh đến giết chúng ta thì chính chúng ta cũng tự chết hết rồi.”
Thạch Dũng gật đầu: “Được. Chú có chừng mực, sẽ nói bóng nói gió chứ không nói thẳng.”
“Vậy chúng cháu đi trước.” Bạch Chiêu Chiêu lại chỉ vào phần tài liệu kia: “Chú Thạch, cái này cháu có thể cầm về xem không?”
“Có thể, có thể.” Thạch Dũng suy nghĩ một lát rồi rút ra mấy trang đầu ra, còn lại đưa cho cô: “Mấy trang này chú đã chụp cho cháu xem rồi, nên chú giữ lại để nghiên cứu thêm. Những phần này cháu cầm đi. Nghĩ được manh mối gì thì nói với chú.”
“Không thành vấn đề.” Cô cười: “Chú đừng nóng vội. Ngày mai cháu và Diệp Chi Du sẽ đến trường giúp chú hỏi những người giấy kia.”
-
“Haiz. Cảnh sát Thạch đúng là một cảnh sát tốt...” Trên đường xuống tầng về nhà, Diệp Chi Du thở dài: “Thật ra bố mẹ tớ cũng làm kinh doanh. Họ thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát. Cảnh sát dù sao cũng là con người, nên không phải tất cả cảnh sát đều có trách nhiệm. Thậm chí còn có người âm thầm vòi tiền người ta nữa.”
“...” Bạch Chiêu Chiêu kinh ngạc, không trả lời cậu.
Đến tận khi mở cửa nhà, Diệp Chi Du mới phát hiện cô vẫn rất im lặng.
“Cậu sao thế? Cảm xúc có vẻ không ổn lắm.”
Cô đột nhiên bừng tỉnh: “A, tớ, tớ sợ mẹ tớ lo lắng...” Cô cắn môi: “Chú Thạch đúng là người tốt, nhưng chú ấy độc thân, lại không có vướng bận gì. Cho nên mới có thể rảnh rỗi mời chúng ta ăn cơm, sau đó lại chậm chạp đi tìm người. Nhưng tớ cảm thấy, chúng ta vẫn nên mau chóng bắt được ác linh rồi rời khỏi nơi này đi...”
Cậu hiểu ra: “Cho nên cậu lại muốn đi cấm địa...”
Cô gật đầu: “Tớ nghĩ như thế này. Ngày mai chúng ta đi học trước, tớ sẽ hỏi các bạn học của tớ xem họ có biết chuyện của An Mẫn không. Sau đó chúng ta lại đi tìm cấm địa. Lần này để đảm bảo an toàn, có thể vào trễ hơn 1 phút. Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để xuất hiện chuyện như lần trước nữa.” Nói xong, cô lại vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà, nếu như cậu không muốn...”
“Tất nhiên là tớ muốn! Chỉ cần cậu quyết định, lên núi đao hay xuống biển lửa thì tớ đều đi cùng cậu.”
“Ừ. Được...” Cô nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Dù thế nào đi chăng nữa, trong một thế giới khủng bố như thế này, bởi vì có Diệp Chi Du ở bên cạnh, cho nên cô đã không còn cảm thấy cô đơn nữa.
-
Sau khi thanh niên ríu rít rời đi, nhà Thạch Dũng lại rơi vào yên tĩnh.
Ông ấy tự rót cho mình hai ly rượu, sau khi uống xong thì ngồi phịch xuống ghế sô pha, tâm trạng rối bời. Ở trong giấc mơ sắp chết, cho dù say thì cũng sẽ không xảy ra tình trạng không tỉnh táo. Mà ông ấy lại không có cách nào làm tê liệt chính mình.
Tìm ác linh tất nhiên vẫn là ưu tiên hàng đầu của ông ấy. Nhưng có một chuyện khác càng khiến ông ấy không biết phải làm sao hơn.
Ông ấy xoa mặt rồi cau mày, sau đó lại đứng lên và chậm rãi trở về phòng ngủ của mình.
Kéo ngăn kéo ra, trong đống đồ vật lộn xộn kia có một phần tài liệu. Ông ấy cầm nó lên, cảm giác như nặng ngàn cân. Ông ấy thậm chí còn không đủ can đảm để xem lại.
Sau đó ông ấy giấu phần tài liệu này xuống tầng cuối cùng của tủ sách.
Đây là một vụ án về một vụ tai nạn dẫn đến tử vong. Có lẽ đây là vụ án cuối cùng ông ấy nhận được khi còn sống nên ông ấy mới có thể nhớ rõ nó giống như vụ án giết người kia.
Vụ án rất đơn giản. Một người lái xe bus va chạm với một người đi bộ đột nhiên lao ra. Bởi vì trời mưa nên không kịp phanh xe lại, dẫn đến việc người đi bộ kia tử vong ngay tại chỗ.
Cửa tủ sách bị đóng lại, tiếng bước chân cũng xa dần.
Trong ngăn tủ tối tăm kia, có một tia ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở, mơ hồ chiếu vào tên của nạn nhân.
Chỗ đó viết rất rõ ràng:
Bạch Hâm Lan.