Cậu thẫn thờ quay về cổng trường.

Rẽ trái ở cổng trường chính là phố ăn vặt. Đám người giấy hẳn là đã bày xong quầy hàng, đang xào nấu đồ ăn rồi. Một làn khói lửa nhân gian bay lên không trung, cuồn cuộn dưới ánh đèn đường.

Trước hôm nay, cậu chưa từng để ý đến những người ở ven đường này.

Bọn họ tựa như NPC trong cuộc đời cậu. Họ tồn tại mỗi ngày, nhưng trừ khi mua đồ ăn ra thì cậu sẽ chẳng bao giờ để ý đến họ nhiều hơn.

Bây giờ, bọn họ có vẻ thật sự trở thành NPC rồi.

Nếu như có thể tỉnh lại, cậu muốn đến phố ăn vặt và gọi một phần cơm hầm thịt nóng hổi...

Cậu đang buồn thì—

“Diệp Chi Du!” Giọng nữ trong trẻo vang lên. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Bạch Chiêu Chiêu đang vui mừng chạy về phía mình.

Không giống với đám người giấy xám xịt trong bóng tối, sắc mặt cô gái trắng nõn hồng hào, cười đến nỗi hai mắt cong cong, trên người cô tựa như có một luồng sáng trắng dịu nhẹ.

Quá xinh đẹp, quá đáng yêu... Ở thế giới tối tăm này gặp được sự tốt đẹp như vậy, cậu suýt thì không khống chế được mà ôm lấy cô rồi khóc lớn một trận!

Nhưng mà...

Cậu lại ngây ra.

Một ý nghĩ quỷ dị xuất hiện.

Cô, cô có thể là ác linh không?

Cho dù bản thân Chiêu Chiêu không phải là ác linh, nhưng ác linh có thể biến thành dáng vẻ của cô không? Hoặc là nó có thể tạo ra ảo ảnh để mê hoặc cậu không?

Cậu nghĩ thầm, Chiêu Chiêu vẫn luôn là một cô gái lạnh lùng và kiêu ngạo, sao có thể nhiệt tình với mình như vậy được?

Thấy cô chạy đến, Diệp Chi Du ngược lại sợ hãi lùi về phía sau hai bước. Người giấy xung quanh còn đang lén lút liếc nhìn bọn họ. Ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trong lúc đối thoại hỗn loạn, Bạch Chiêu Chiêu đột nhiên vươn tay kéo cậu.

Cậu sợ tới mức dựng tóc gáy, vung tay lên theo phản xạ có điều kiện—

Cô gái dễ dàng bị đẩy ngã trên mặt đất, còn hét lên một tiếng chói tai.

“Này! Cậu làm gì thế!” Một tiếng quát lớn vang lên. Một cảnh sát béo đang chạy về phía này.

Trong lúc hỗn loạn, cậu ôm đầu chạy đi.

Đến khi lấy lại được tinh thần thì cậu đã quay trở về tiệm bánh ngọt lần nữa rồi!

Nhân viên cửa hàng Mộc Lăng thấy cậu quay lại cũng chẳng hề có phản ứng gì, vẫn máy móc đặt bánh ngọt mới làm xong vào trong tủ kính.

Cậu giơ bùa gỗ đào lên, xấu hổ gọi: “Bà Tôn, bà có nghe thấy không?”

2 giây sau, dường như sợ cậu lại ngu ngốc đi vào một thế giới khác, bà Tôn rất nhanh đã xuất hiện.

Tuy rằng hai người mới không gặp nhau được có 1 tiếng, nhưng bà Tôn giống như đã trải qua một trận ác chiến, vẻ mặt không tốt, tóc càng thêm bù xù, vẻ mặt thì mệt mỏi.

“Bà ơi, bà làm sao thế? Sao lại tiều tụy như vậy?”

“Liên quan quái gì đến cậu...” Bà Tôn cau có: “Tôi biết ngay mà, chưa được một lúc mà cậu đã trở lại tìm rồi...”

Cậu vội vàng nói: “Cháu có một câu hỏi liên quan đến ác linh... Cháu muốn hỏi là có phải nó có thể biến thành bộ dạng của người khác không ạ? Nếu nó biến thành người khác để mê hoặc cháu thì cháu phải làm thế nào?”

Bà Tôn ghét bỏ nhìn cậu: “Chậc, trí tưởng tượng thật phong phú... Tôi đã nói rồi. Ác linh cũng là người sống dở chết dở. Cậu cho rằng nó là Tôn Ngộ Không à, lại còn biến thành bộ dạng người khác?”

Diệp Chi Du nghe được ba chữ “Tôn Ngộ Không” từ miệng bà cụ thì rất muốn cười, lại thuận miệng hỏi: “Bà cũng biết Tôn Ngộ Không ạ?” Cậu dừng lại 1 giây rồi đột nhiên hiểu ra: “Cháu hiểu rồi! Nó thật sự đại náo địa phủ. Bà đã gặp nó!”

Bà Tôn khó hiểu mà nhìn cậu chằm chằm: “Đã rất lâu rồi tôi chưa thấy ai mang bốn chữ “Tôi là đồ ngu” viết thẳng lên mặt như cậu cả.”

“Vậy sao bà lại biết Tôn Ngộ Không...”

“Bởi vì tôi cũng xem TV.”

Diệp Chi Du sửng sốt, vẻ mặt trở nên xấu hổ: “À, cháu còn tưởng là...”

“Cho nên rốt cuộc là cậu muốn hỏi ác linh có thể biến hóa hay không, hay là cậu muốn gặp Tôn Ngộ Không?!”

“Cháu không muốn gặp Tôn Ngộ Không. Cháu, cháu chỉ hỏi một câu này thôi...”

“Thế thì tôi lạy cậu đấy. Nếu cậu thật sự muốn tìm ác linh thì hãy dùng đầu của mình đi. Ác linh giết rất nhiều người, sẽ không để lại dấu vết, cũng sẽ không có gì bất thường cả. Thay vì giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp thế giới rồi vo ve bên cạnh tôi, thì sao cậu không đi điều tra rồi hỏi một số câu hỏi quan trọng đi hả?”

Giọng điệu của bà Tôn nghe như có thể hộc máu bất cứ lúc nào. Diệp Chi Du lại mừng rỡ như điên. Nếu như vậy thì Bạch Chiêu Chiêu chắc chắn không phải là ác linh. Bởi vì cô chỉ là một học sinh, hơn nữa, cô còn mới chuyển tới đây không lâu.

Nói cách khác, cậu chẳng những đã biết ác linh sẽ không thể biến hình, mà cậu còn loại trừ được một người ra khỏi danh sách ác linh?!

Chuyện sau đó không cần Diệp Chi Du phải nhiều lời. Cậu cho rằng mình chỉ cần giải thích thật rõ ràng là được. Nhưng sau tối hôm đó, Bạch Chiêu Chiêu thật sự hận cậu. Cho dù cậu có quấn chặt lấy cô như thế nào thì cô cũng không thèm để ý tới cậu.

Căn phòng yên tĩnh đến xấu hổ.

Nghe cậu giải thích xong, cô gái vẫn không có phản ứng gì.

Cô đứng ở lối ra vào, đầu hơi ngẩng lên, là một loại tư thái cao ngạo, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Bạch Chiêu Chiêu hiển nhiên coi cậu là một tên khốn, muốn dùng thái độ như thế này kéo dài với cậu cho đến khi cảnh sát Thạch đến.

Diệp Chi Du không ngờ rằng cô vẫn không thèm để ý, nên cậu luống cuống nói: “Cậu không tin tớ à? Đừng nói là cậu không tin, đến chính tớ cũng cảm thấy hoang đường... Nhưng những gì tớ nói đều là sự thật! Tớ định nói cho cậu từ lâu rồi, nhưng lại sợ cậu cho rằng tớ là kẻ điên. Cho nên tớ định mang cậu đi gặp trực tiếp bà Tôn. Tớ biết cậu sẽ sợ, nhưng bây giờ đã như thế rồi... Tớ sắp chết, cậu và cảnh sát Thạch cũng thế. Bây giờ tớ đã nói thật với cậu rồi, cậu sẽ sớm bước vào giấc mơ có ý thức và gặp gỡ rất nhiều người giấy... Vì thế cậu sẽ không gặp mẹ mình trong một thời gian dài, nếu như mẹ cậu chính là chấp niệm của cậu thì cậu chỉ cần nghĩ đến bà ấy, nhất định sẽ có thể sống sót.”

Nói khô cả cổ, nhưng cô gái vẫn lạnh mặt như cũ.

Giọng điệu cậu càng ngày càng ủ rũ: “Xin lỗi. Tớ thật sự đã muốn tìm một cơ hội để giải thích sớm hơn một chút, nhưng cậu cứ luôn không để ý đến tớ...”

“Ồ.” Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng bị kích thích, cô tỏ vẻ châm chọc, cẩn thận nói: “Trách tớ?”

Giống như tất cả những người bạn trai trên thế giới khi bị bạn gái thẩm vấn, Diệp Chi Du vẫn toát mồ hôi lạnh và dựng tóc gáy. Mặc dù cậu chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết đây chắc chắn là một câu hỏi nguy hiểm!

Thì ra người sắp chết cũng sẽ đổ mồ hôi lạnh. Bạch Chiêu Chiêu nhìn có vẻ là một cô gái dịu dàng, vậy mà cô cũng có thể có sức uy hiếp lớn như thế.

Cậu lau trán, áp lực nói: “Tất nhiên là trách tớ rồi. Do tớ ngốc, chưa kịp làm rõ đã đẩy cậu...”

“Chuyện ma quỷ vớ vẩn này đừng nói năng tùy tiện. Tớ thật sự không muốn để ý đến cậu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô hình như càng tức giận hơn.

“Những gì tớ nói đều là thật mà...”

Bạch Chiêu Chiêu uể oải, không kiên nhẫn mà thở dài, tựa hồ đang nói, sao mình lại có thể thích một nam sinh ngốc nghếch như thế được chứ.

Diệp Chi Du vắt hết óc, lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ bên cạnh cậu không xảy ra chuyện lạ gì à? Không phải cậu còn hỏi tớ có tin có quỷ không à? Hơn nữa, sở dĩ tớ đoán được cảnh sát Thạch sẽ đến là bởi vì có lẽ trong đồn công an chỉ có một mình ông ấy là người sống...”

Lần này, vẻ mặt cứng ngắc của Bạch Chiêu Chiêu hơi thả lỏng một chút, rốt cuộc cô cũng chịu nhìn về phía cậu.

Tiếng khóc trong đêm...

Những người rơi xuống...

Bóng đen ở nhà bà Vương...

Còn có những cuộc điện thoại kỳ lạ...

Chẳng lẽ thật sự giống như Diệp Chi Du nói, cô sắp chết?

“Bang bang.” Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn qua mắt mèo rồi nhanh chóng mở cửa— Cảnh sát Thạch đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy hai kim đồng ngọc nữ đứng cùng một chỗ, cảnh sát Thạch hơi nhíu mày, trêu tức nói: “Làm hòa rồi à?”

Bạch Chiêu Chiêu cứng rắn nói: “Không phải làm hòa, là mẹ cháu mất tích rồi, điện thoại cũng không gọi được. Nhờ chú giúp cháu mau chóng tìm được bà ấy.”

Diệp Chi Du cũng vội vàng nói: “Cháu có thể giải thích!”

Lần này cậu nói ngắn gọn hơn chút. Quan trọng nhất là để Thạch Dũng hiểu rõ tình hình hiện tại và đánh thức ông ấy.

“Trước mắt, cháu chỉ mới xác định được cảnh sát Thạch và Chiêu Chiêu không phải là ác linh. Nếu cảnh sát Thạch không tin lời cháu thì có thể đi tra, nhưng khẳng định là sẽ không tra được gì. Điện thoại chỉ có thể liên lạc được với bán sinh linh trong mơ, còn không thì nó chẳng khác gì cục gạch cả. Cháu đã thử rồi. Bất luận thế nào, mọi người nhất định phải giữ bí mật. Chúng ta phải cùng nhau tìm được ác linh, để nó chạm vào nút thắt trên tấm bùa này. Bằng không, tất cả chúng ta sẽ chết ở chỗ này.”

Bạch Chiêu Chiêu cúi đầu xuống. Một mặt, cô cảm thấy lời nói của Diệp Chi Du có phần đáng tin là bởi vì đủ loại chuyện lạ đã xảy ra. Một mặt khác, cô lại không chịu tin rằng mình sẽ không thể gặp mẹ mình trong một thời gian dài.

Mà Thạch Dũng đang ôm cánh tay mập mạp của mình, vẻ mặt u sầu.

Ông ấy đang nghĩ đến chuyện Từ Sĩ Hưng gặp quỷ, cũng nghĩ đến chuyện quái dị mình gặp phải.

Bây giờ, Diệp Chi Du lại kể một câu chuyện mới về quỷ.

Nếu Diệp Chi Du và Từ Sĩ Hưng không đồng thời phát điên, thì độ tin cậy của câu chuyện quỷ này ít nhất là 60%.

Ông ấy trầm tư một lát rồi tò mò hỏi: “Vậy cậu cũng không thân với tôi, sao biết tôi không phải là ác linh?”

Diệp Chi Du rất kinh ngạc, hỏi ngược lại ông ấy: “Chú không phải là cảnh sát à?”

Nhất thời, Bạch Chiêu Chiêu đang hồn bay phách lạc cũng phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc với sự đơn thuần của cậu: “Bà cụ nói cảnh sát thì không phải là ác linh à?”

“A...” Cậu đứng hình.

Cảnh sát cũng có người xấu à?

“Chậc...” Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấu suy nghĩ của cậu, thẳng thừng nhỏ giọng khinh bỉ.

Về mặt tình cảm, cô vẫn bài xích cậu.

Sắc mặt Diệp Chi Du đột nhiên đỏ bừng lên: “Đương nhiên còn có nguyên nhân khác. Hôm đó không phải chú ra mặt giúp Chiêu Chiêu à. Gặp chuyên bất bình rút đao tương trợ, cháu cảm thấy chú nhất định là một cảnh sát tốt.”

Vẻ mặt Thạch Dũng kỳ quái: “Tốt hay xấu cũng chỉ là sự đánh giá trong lúc nhất thời mà thôi. Một người có lòng nhiệt tình cũng có thể dùng những lời nói khó nghe để chửi bới mọi người trên mạng...”

Ông ấy dừng lại rồi lắc đầu: “Quên đi, cậu nói cũng đã nói rồi, có hối hận cũng chẳng có ích gì. Nhưng tôi tự cảm thấy mình không phải là ác linh. Tôi là một cảnh sát đi sớm về trễ, để cho tôi đi giết người thì tôi cũng không có thời gian...”

Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận mở miệng: “Có lẽ đó chỉ là do chú không nhớ rõ.”

“Ồ, cháu gái bắt đầu nghi ngờ chú à?” Thạch Dũng rộng lượng mỉm cười.

Cô đỏ mặt: “Không không... Ý cháu là, nếu lời Diệp Chi Du nói là thật thì trừ cậu ấy ra, tất cả chúng ta đều có hiềm nghi...”

Thạch Dũng thuận theo hỏi: “Vậy hai đứa cũng không rõ chuyện quá khứ à?”

Hai người nhìn nhau rồi cùng nhau lắc đầu.

Thạch Dũng khẽ nhíu mày: “Tôi cũng vậy. Sao lại biến thành như thế này, một ít đầu mối cũng không có. Nhưng tôi có một loại cảm giác rất kỳ lạ.” Ông ấy che ngực: “Tôi luôn cảm thấy có một chuyện rất quan trọng, nhất định phải mau chóng nhớ ra mới được. Hơn nữa, khi tôi cố gắng nghĩ như vậy thì tim sẽ đập rất nhanh.”

Diệp Chi Du hiểu ra: “Chuyện đó nhất định là chấp niệm của chú!”

Ông ấy gật đầu: “Có lẽ vậy. Nếu cậu trực tiếp nói những lời này với tôi thì có lẽ tôi sẽ cho rằng cậu điên rồi. Nhưng bây giờ tôi đã tin một chút rồi. Dù sao thì bây giờ cháu gái, cậu và tôi về đồn công an trước đã, giúp cháu tìm mẹ xem sao.”

Ánh mắt Bạch Chiêu Chiêu sáng lên, tràn đầy hy vọng mà gật đầu.

Diệp Chi Du muốn nói lại thôi, nhịn xuống không nói rằng “Chắc chắn sẽ không tìm được”.

“Cậu học sinh, cậu cũng đi với tôi đi.” Ông ấy nhìn Diệp Chi Du, giọng điệu nghiêm khắc hơn: “Cần phải xác định rằng cậu không ăn nói linh tinh mới được.”

Khi ba người cùng đi ra khỏi khu chung cư Lâm Đường, Thạch Dũng và Bạch Chiêu Chiêu ngay lập tức biết rằng Diệp Chi Du không điên.

Hai người giống như đột nhiên bơi lên khỏi mặt nước, phá vỡ mặt nước dày đặc; lại giống như xuyên lớp qua sương mù của mộng cảnh. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và quỷ dị.

Trên đường, ánh nắng trắng sáng, bóng tối u ám, những người qua đường kia lại không có một người sống nào...

Giống như người giấy được bày biện trong linh đường đã sống dậy. Tròng mắt đen thô ráp đảo quanh trên tờ giấy, trên mặt còn nở nụ cười quái dị và cứng ngắc, không hề có sức sống. Toàn bộ con phố giống như buổi biểu diễn múa rối, khiến người ta dựng tóc gáy—

Những người giấy đang hoạt động trong hoàn cảnh thế giới đầy tiếng ồn ào và nhộn nhịp.

Cảnh tượng này thật sự quá dọa người. Bạch Chiêu Chiêu sợ hãi, khẽ kêu lên một tiếng, mắt bị Diệp Chi Du che lại.

“Quen rồi sẽ không sao nữa. Chúng nó đều rất ngốc, sẽ không sao đâu.”

2 giây sau, cô lấy lại tinh thần, đẩy tay cậu ra, hơi nâng cao giọng: “Cần cậu lo à.”

Vẻ mặt Diệp Chi Du đột nhiên bị tổn thương.

Thạch Dũng đang suy sụp tinh thần nên không để ý đến tình tiết nhỏ giữa hai người.

Biết mình thật sự đang hấp hối, đối với con người thì điều đó có kích thích quá lớn. Dù sao thì con người cũng có nỗi sợ cái chết một cách tự nhiên. Coi như là ông ấy thì cũng không tránh khỏi việc sợ hãi.

Ông ấy khẽ cắn môi, không cam lòng. Ông ấy có dự cảm rằng đáp án mình muốn tìm ở ngay trong đồn công an.

Ông ấy nói với Bạch Chiêu Chiêu: “Cháu gái, nếu cháu sợ thì ở lại khu chung cư với cậu học sinh đi. Đưa số điện thoại của mẹ cháu cho chú. Chú sẽ đi kiểm tra giúp cháu.”

Bạch Chiêu Chiêu quả thật không dám nhìn những người giấy đáng sợ trên đường, nên cô vội vàng gật đầu, sau đó lấy giấy bút ở trong cặp ra rồi viết số điện thoại của mẹ. Tuy rằng cô đã mơ hồ biết được mình và mẹ quả thật không ở trong cùng một thế giới, nhưng cô vẫn chan chứa nước mắt, khẩn khiết nói: “Chú Thạch, vậy nhờ chú. Chú, chú cũng chú ý an toàn...”

“Được. Yên tâm đi.” Thạch Dũng suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Dù đi đâu thì cháu cũng nhất định phải cùng bạn học này ở cùng một chỗ. Chờ chú trở về.”

Lần này, Bạch Chiêu Chiêu dừng lại một lúc rồi mới gật đầu: “Vâng.”

Thạch Dũng đi rồi.

Hai người về nhà của Diệp Chi Du. Lần này, Bạch Chiêu Chiêu không từ chối lời mời của Diệp Chi Du nữa, cô cứ ngơ ngác như thế mà ngồi trên sô pha.

“Cậu uống trà không?” Cậu lại hỏi, giọng điệu lấy lòng.

Thấy cậu như vậy, cô lại cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá rồi, nên cô ngượng ngùng nói:

“Vừa nãy... Là do tớ quá kích động. Xin lỗi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play