Từ Sĩ Hưng gặp người đồng cảnh ngộ nên rất tương thân tương ái: “Chẳng còn cách nào cả, chắc là do không đủ duyên phận đấy!” Ông ấy quay mặt lại, thấy Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang khóc thì dỗ dành cô: “Em gái, đừng khóc nữa. Bị bắt nạt ở trường còn có thể nhìn thấy được, đến lúc ra ngoài xã hội nếu mà có bị bắt nạt thì cũng không ai thấy đâu, ngược lại còn chèn ép người ta đến mức không thở nổi ấy chứ. Em cứ nghĩ như này đi. Những người bắt nạt em ở trường bây giờ, về sau cũng sẽ bị người khác bắt nạt thôi. Xã hội mà, sẽ luôn có một mặt tàn nhẫn như thế.”

Những lời cuối cùng của ông ấy nghe giống như một lời châm ngôn mang tính cảnh báo, lại rất hàm xúc.

Thạch Dũng nghe thế thì mơ hồ thở dài, như thể đang đồng ý và cũng cảm thấy bất lực.

“Nhưng em cảm thấy con người không nên chấp nhận hành vi bắt nạt, mà nên phản kháng hoặc chấm dứt nó.” Cô gái yếu ớt nói: “Không ai có thể thờ ơ sau khi bị bắt nạt được, chắc chắn phải giải quyết nó. Nếu không dám phản kháng thì chỉ có thể trút giận lên những người yếu hơn. Cuối cùng sẽ trở thành hiệu ứng đá mèo (*). Bố mẹ bị cấp trên chửi mắng, về nhà lại mắng chửi con cái, sau đó con cái đi đá con mèo. Nếu một xã hội luôn có bầu không khí như thế này thì cuối cùng sẽ khiến trẻ em và thú cưng trở thành đối tượng bị tấn công của mọi người.”

(*) Hiệu ứng đá mèo: Chỉ sự lây lan của tâm trạng tồi tệ giống như việc làm đổ một dãy domino. Tự do trút giận có thể dẫn đến một vòng luẩn quẩn làm hại tâm trạng của bản thân và ảnh hưởng đến người khác.

“Wow, em gái, em hiểu biết nhiều thật đấy.” Từ Sĩ Hưng nhìn cô.

Thạch Dũng cũng cảm thấy bất ngờ: “Tuy là nói như thế, nhưng cháu có thể làm cho sự bắt nạt dừng lại ở chỗ của cháu được không? Nếu có cơ hội trút giận và trả thù, liệu cháu có khống chế được không?”

“Vâng, cháu có thể.” Giọng điệu cô vẫn nhẹ nhàng nhưng có thể khiến người nghe tin tưởng cô.

“Em gái thật kiên cường... Tôi thì không. Thật ra tôi tương đối nhát gan...” Từ Sĩ Hưng không nhịn được mà hỏi Thạch Dũng: “Cảnh sát Thạch, nếu anh bắt được người phụ nữ điên kia thì anh định xử lý cô ta như thế nào?”

Thạch Dũng mơ hồ nói: “Tôi sẽ liên lạc với người nhà của cô ta trước. Nhưng mà tôi thấy cô ta cũng không làm gì cậu mà. Cậu vẫn tốt đấy còn gì.”

Chuyện nhảm nhí rất nhiều.

“Không không. Người phụ nữ đó cực kỳ ám ảnh. Đã nhiều ngày tôi không ngủ ngon rồi. Không tin thì anh hỏi em gái đi. Em gái cũng gặp cô ta rồi. Cô ta rất đáng sợ đúng không?”

Bạch Chiêu Chiêu gật đầu: “Chị gái đó hơi đáng sợ, hơi giống...” Cô không nói nên lời.

Từ Sĩ Hưng nhanh miệng nói: “Giống quỷ.”

Thân thể Bạch Chiêu Chiêu run lên, sau đó cô cúi đầu xuống.

Cô lại nghĩ đến tòa nhà kỳ quái kia, những người rơi xuống, còn có tiếng khóc lúc nửa đêm không biết từ đâu ra...

Thạch Dũng ăn xong viên mochi thì cười lạnh: “Trên thế giới này làm gì có quỷ. Tôi sống từng ấy năm rồi mà chưa bao giờ gặp cả. Nếu có thì vừa đúng lúc, để tôi được mở rộng tầm mắt.”

Từ Sĩ Hưng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cảnh sát Thạch, anh là cảnh sát mà. Người xưa nói, trên người cảnh sát có rất nhiều dương khí, rất khó gặp được quỷ mà.” Ông ấy lại bổ sung: “Còn có những người như đại ca Quan nữa, cũng giống như thế.”

Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận mở miệng: “Khi còn bé, em có nghe bà nội nói, gặp quỷ thì không thể nói với người khác, nếu không người đó cũng sẽ gặp phải quỷ.”

Từ Sĩ Hưng sửng sốt, lập tức nói: “Không sao đâu. Người phụ nữ kia không phải quỷ. Chúng ta đều nhìn thấy cô ta mà. Chắc là một bệnh nhân tâm thần thôi.”

“Được rồi.” Thạch Dũng đặt cái bát xuống: “Đi thôi. Đừng bỏ lỡ chuyến xe bus tiếp theo nữa.”

Bạch Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng ăn miếng cuối cùng rồi đi theo phía sau hai người họ.

Từ Sĩ Hưng là người lắm chuyện, nên ông ấy luôn tìm chuyện để nói: “Em gái, khăn quàng cổ này đẹp hơn, tôn da em hơn đấy.”

Bạch Chiêu Chiêu nắm chặt khăn quàng cổ, biểu cảm càng âm trầm hơn.

Ba người cùng lên xe bus. Bạch Chiêu Chiêu và Từ Sĩ Hưng đều theo phản xạ có điều kiện mà nhìn hàng ghế phía cuối xe— Không có ai.

Từ Sĩ Hưng thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Thạch Dũng: “Xem ra cô ta chỉ tử thủ (*) ca 7 giờ 30 phút thôi.”

(*) Tử thủ: Ý trong câu là nói, giữ vững tới chết, tới cùng.

Thạch Dũng lơ đãng gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta lại đến xem.”

-

Xe đã đến bến nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì. Thạch Dũng dừng lại bên dưới đèn đường ở trước cửa tòa nhà rồi hất cằm: “Hai người lên trước đi. Tôi hút điếu thuốc.”

Chờ bóng dáng hai người biến mất trong tòa nhà, ông ấy mới rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Trời đã tối rồi. Thạch Dũng phun ra một vòng khói. Dáng người to béo của ông ấy in trên mặt đất giống như một tảng đá tròn vo.

Ông ấy vuốt vuốt bụng mình rồi nghĩ đã đến lúc phải giảm cân rồi.

Năm đó khi còn trong trường cảnh sát, vòng eo của ông ấy chỉ có 66 cm.

Khi đó tuổi trẻ đầy khí lực, luôn cảm thấy mình sẽ mãi mãi không già. Kết quả là chỉ nháy mắt thôi mà đã ở tuổi này rồi.

Lúc sắp hút xong điếu thuốc, trong làn gió mát, ông ấy thấy một thân hình còng lưng, chậm rì rì đi vào trong sân— Là một ông lão.

Ông lão đội chiếc mũ lưỡi trai mới bóng loáng, mặc quần áo kiểu Trung Hoa, ống quần buộc chặt, bước từng bước một.

Sau khi phun ra một vòng khói, bệnh nghề nghiệp của Thạch Dũng lại tái phát, ông ấy cười rồi chào hỏi: “Ông ơi, sao muộn thế này rồi ông mới về?”

Ông lão liếc mắt nhìn ông ấy một cái nhưng không nói gì, sau đó lại tiếp tục run run đi vào trong.

Lúc đến gần, Thạch Dũng mới phát hiện ra nếu chỉ nhìn mặt của ông lão thì dường như ông lão chưa lớn tuổi đến mức đi đứng run rẩy như vậy, vì vậy ông ấy tiến lên một bước và nói: “Ông ơi, nhìn ông lạ quá. Cháu biết gần hết mọi người sống trong tòa nhà này. Ông ở tầng mấy ạ?”

Lúc này ông lão mới dừng lại, sau đó ghét bỏ nhìn ông ấy một cái: “Tôi là chồng của Vương Kim Hoa. Cậu là ai?”

“À à. Hì hì. Hóa ra ông là chồng của bà Vương. Trước đây cháu chưa từng gặp ông. Cháu mới chuyển đến đây hồi giữa năm, cháu ở tầng 3, ngay dưới tầng của ông. Cháu tên là Thạch Dũng, là cảnh sát ạ.”

Ông lão trông rất kỳ quái, liếc nhìn ông ấy một cái rồi không thèm để ý đến nữa, tiếp tục run run đi lên cầu thang.

Giữa hai chân ông lão dường như kẹp thứ gì đó, khiến cho bước chân của ông lão không bước rộng được.

Thạch Dũng chán nản sờ mũi.

Lúc này, lại có một người nữa đi vào trong sân. Thạch Dũng lập tức đứng thẳng người, cau mày lại, ném tàn thuốc đi rồi quát: “Này?! Sao cậu lại đến đây?!”

Là Diệp Chi Du trở về. Cậu đang thở hồng hộc, giống như vừa chạy về.

Nhìn thấy Thạch Dũng, Diệp Chi Du cũng lắp bắp kinh hãi: “Cháu... Cháu sống ở đây...” Dừng một lúc, cậu lại trừng mắt nhìn ông ấy: “Chú ở đây làm gì?”

Nhìn bộ dáng cậu như vậy, Thạch Dũng vừa tức vừa buồn cười, sau đó ông ấy mắng: “Thằng nhóc này, cậu đang hỏi ai thế hả? Tôi cũng sống ở đây.”

Diệp Chi Du rất cảnh giác nhìn chằm chằm ông ấy, trầm giọng hỏi: “Chiêu Chiêu đâu?”

Lúc này, Thạch Dũng mới nhớ ra thiếu niên này không phải kẻ cướp tiền mà chỉ là mâu thuẫn tình cảm, nhưng ông ấy vẫn lạnh lùng uy hiếp: “Người ta không để ý đến cậu nữa đâu. Tình cảm không hợp, quan trọng là dễ hợp cũng dễ tan, càng không nên động thủ. Huống hồ mấy đứa còn đang là học sinh. Nếu còn có lần sau, cho dù cậu có là học sinh thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”

Diệp Chi Du không lên tiếng, cậu trừng mắt nhìn ông ấy rồi hơi kiêng dè đi lên tầng.

Đến cửa nhà, cậu lại sửng sốt.

—Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đang buộc trên tay nắm cửa.

Trả lại khăn quàng cổ có ý nghĩa gì, đương nhiên cậu vô cùng rõ ràng.

Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên giơ tay đánh lên miệng mình một cái, vô cùng khó chịu!

“Mày bị ngu hả.” Cậu tự mắng mình.

Hành lang vang lên tiếng bước chân. Là Thạch Dũng đã hút thuốc xong, hừ nhẹ một tiếng rồi đi lên tầng.

Cậu vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống rồi mở cửa đi vào nhà.

Thạch Dũng đi lên, sau đó ông ấy nhìn cánh cửa đang đóng của nhà họ Diệp vài giây rồi mới tiếp tục chậm rãi đi lên tầng.

Đến nhà mình, ông ấy lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.

Đột nhiên, một loạt khí lạnh quỷ dị bỗng nhiên lan ra khắp toàn thân ông ấy, giống như nhiệt độ cơ thể ông ấy trở nên đóng băng, toàn thân run rẩy!

Ông ấy cảm thấy sau lưng có người đang nhìn chằm chằm mình!

Ánh mắt ấy như con sâu bò qua sau gáy ông ấy. Ông ấy quay ngoắt đầu lại rồi nhìn quanh bốn phía— Đèn hành lang đã tắt từ lâu, chỉ có chút ánh sáng của đèn đường lọt qua khung cửa sổ. Trên hành lang không có ai hết, nhưng có đôi mắt đang nhìn chằm chằm ông ấy là sự thật.

Ngay lập tức, ông ấy nhớ tới câu nói của Bạch Chiêu Chiêu:

“Gặp quỷ thì không thể nói với người khác. Nếu không, người đó cũng sẽ gặp quỷ.”

Ông ấy sợ đến mức tim đập nhanh, chân cũng run rẩy. Cho dù cảnh sát được gọi là “Người có nhiều dương khí” như ông ấy cũng phải sợ hãi!

Đột nhiên, ông ấy ý thức được gì đó, chậm rãi nhìn về phía cửa nhà đối diện...

Mắt mèo của nhà đối diện tối đen, nhưng trong nháy mắt khi ông ấy nhìn qua, mắt mèo thế mà lại sáng lên.

—Có người ở sau cửa nhìn trộm?!

Nỗi sợ hãi trong lòng Thạch Dũng giảm một chút, nhưng cảm giác nổi da gà kia chỉ có tăng chứ không giảm.



Ông ấy vừa mới chuyển đến đây không lâu, cho nên ông ấy không biết nhà đối diện như thế nào, có sở thích nhìn trộm gì đó hay không?

Ông ấy nhanh chóng mở cửa ra rồi đi vào nhà.

Khi cửa nhà cảnh sát Thạch đóng lại, toàn bộ hành lang lại trở nên yên tĩnh.

Vào cuối thu, ở bên ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Yên tĩnh như vậy, rất tiện cho Bạch Chiêu Chiêu ghé vào cửa và nghe động tĩnh bên ngoài hành lang.

Sau khi cô nhìn qua cửa sổ thấy Diệp Chi Du trở về, cô liền chạy đến bên cửa rồi nghe lén: Cô nghe thấy cậu về nhà, nghe thấy cảnh sát Thạch ngâm nga đi lên tầng, còn nghe thấy cậu đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới vào nhà.

Cô đứng thẳng người lên, không biết bản thân mình đang làm cái gì.

Hành vi này thật mất giá.

Chính cô còn tự ghét bỏ mình.

Trong nhà vẫn ấm áp và thoải mái như cũ, nhưng đồ ăn vặt cô lấy ra rồi đặt ở trên bàn— Mẹ cô không động vào một chút nào. Chắc là tại sáng sớm mẹ cô vội vàng đi làm nên mới không kịp ăn.

Cô lại cầm tờ giấy note lên, trên đó cũng không có ghi chú mẹ để lại.

Sau đó cô chỉ đành cầm bút lên rồi bổ sung ở bên cạnh: “Sao mẹ lại không ăn?”

Viết xong, cô cảm thấy rất buồn bã, không có cách nào tập trung học hành được, sau đó cô không nhịn được nên gửi tin nhắn cho Yến Ni.

Yến Ni trả lời tin nhắn rất nhanh: [Chiêu Chiêu, tớ đang đau khổ tự học vào buổi tối nè. Sao thế?]

Bạn tốt của cô đang cố gắng vì kỳ thi tốt nghiệp, Bạch Chiêu Chiêu lại không cách nào mở lời được. Cô đáp: [Không sao, nhớ cậu thôi.]

[Tớ cũng nhớ cậu lắm đó!]

Bạch Chiêu Chiêu mỉm cười.

Tuy rằng không thể nói ra, nhưng trong lòng cô đã dễ chịu hơn một chút rồi.

Cô ngã xuống giường, mệt chết đi được. Trên người cô không còn sức lực, cũng không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì nữa.

Mặc dù cô đang tự an ủi mình: Đừng bỏ cuộc, Bạch Chiêu Chiêu. Không thể bị bất cứ chuyện gì đánh ngã được. Phải đứng lên, thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, làm mẹ tự hào, sau đó rời khỏi nơi giống như bãi rác này. Bây giờ nhất định không được phạm sai lầm...

Nhưng an ủi tinh thần không có hiệu quả nên cô lại khóc.

Tuy nhìn cô yếu đuối, nhưng Bạch Chiêu Chiêu không phải là một cô gái thích khóc. Thậm chí, cô còn vô cùng kiên cường. Khi bố mẹ ly dị, cô cũng không khóc.

Nhưng mà lần này cô lại khóc không dừng được.

Người cho cô ấm áp lại dứt khoát đẩy cô ngã xuống đất. Loại cảm giác này còn khổ sở hơn lúc Hứa Đình mắng chửi cô, cũng làm cô tức giận hơn cả lúc Nguyễn Mộng Thần phản bội cô.

“Hu hu hu...” Cô khóc nức nở, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, sau đó cô ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ đến mấy giờ, cô lại mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên— Mẹ cô về rồi.

Mẹ nhớ ăn bánh ngọt nhé...

Cô mơ ngủ nói mớ một câu, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Lẽ ra, nếu cô có khí phách thì nên vứt cái đống bánh ngọt do tên khốn Diệp Chi Du kia mua mới đúng. Nhưng mà cô có thể không để ý đến Diệp Chi Du, lại không muốn vứt đồ ăn vặt đi. Bởi vì cô thật sự muốn mẹ cô cũng nếm thử nó...

Khi điều kiện không đủ, con người thật sự rất khó có được tôn nghiêm vững vàng như vậy.

“Hu hu hu...”

Tiếng khóc lại vang lên...

Như gần ngay bên tai cô...

Chẳng lẽ là tiếng khóc của chính cô?

Bạch Chiêu Chiêu giật mình, từ trong mộng tỉnh lại!

Cô tỉnh táo lại, đầu óc giống như bị dội một chậu nước lạnh, tựa như vừa rồi cô hoàn toàn chưa từng ngủ.

Cô nhìn đồng hồ, 1 giờ sáng rồi.

“Hu hu hu hu...”

Không phải cô đang khóc, mà dường như là tiếng khóc như có như không—

Quỷ khóc.

Mới chỉ nghĩ đến hai chữ này thôi mà đã khiến Bạch Chiêu Chiêu sợ tới hồn phi phách tán. Cô sợ hãi đứng lên rồi để chân trần chạy đi tìm mẹ.

Cô vừa mở cửa phòng ngủ ra thì tiếng khóc biến mất.

Căn phòng tối om hoàn toàn yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cô sợ hãi run rẩy, chậm rãi mở cửa phòng của mẹ cô—

Trong phòng ngủ không có ai, chăn đệm gọn gàng.

Mẹ cô chưa hề trở về. Trong phòng có một bầu không khí quạnh quẽ.

Là do cô nghe nhầm? Hay là...

Có người khác vào nhà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play