Nguyên nhân gây ra là mùa hè năm nay côn trùng rất nhiều, bay thẳng vào trong nhà. Khi Giang Thu đi vệ sinh, một con dế màu đen từ dưới đất nhảy lên đầu gối cậu, rồi nhảy vào bồn rửa tay và khi nhảy ra ngoài, những sợi lông trên đôi chân dài khoẻ đẹp đó dính đầy những giọt nước nhỏ.
Mẹ của Giang Thu đẩy cửa bước vào. Côn trùng đó bỗng nhiên gập cánh lao thẳng vào mặt bà.
“——— a!!!!”
Ba của Giang Thu ở ngoài phòng mắng vào: “Con đàn bà thối!” Sau đó ném vào một chiếc dép lê rách. Đột nhiên mẹ như đã bị khơi gợi, dẫm chân lên mặt đất cho đến khi con dế hoàn toàn biến thành một chiếc bánh nhân thịt, râu và vài cái đùi vẫn hơi run, chẳng lẽ muốn cảnh báo với những đồng bạn khác đang ẩn nấp trong nhà, trông hơi đáng thương.
Buổi tối, một đám côn trùng nhỏ trong nhà tụ tập trên ngọn đèn phòng khách, chỉ to bằng đốm đen trên hạt gạo, một mực bay loạn vòng quanh nguồn sáng. Đèn nhà Giang Thu luôn được bật sáng đến một hai giờ đêm, côn trùng bay nhỏ bay qua rèm cửa sổ bị thủng, chằng chịt trên ngọn đèn huỳnh quang, trông có vẻ ghê tởm. Giang Thu sợ quá ngủ không được, không nhịn được chuồn ra ngoài phòng ngủ, ba ngáy như sấm trên sô pha, một đôi chân trắng ú đặt trên bàn trà, chiếc áo ba lỗ màu trắng đẫm mồ hôi xắn lên tận ngực, phần bụng bóng loáng phồng lên như được bôi một lớp mỡ heo.
Có mấy con côn trùng bay nhỏ dừng phía trên, lại bị mồ hôi ngâm chết, xác trôi trong đầm lầy màu vàng nhạt, lên xuống theo tiếng hít thở của người khổng lồ.
Cổ họng Giang Thu chuyển động, bỗng nhiên cảm thấy muốn nôn.
Ngày hôm sau Giang Bạch đến nhà Giang Thu chơi, nhìn thấy có ít bóng đen sì trong chao đèn màu trắng, nói: “Nhà em đặt hạt mè ở đó làm gì thế?”
Giang Thu nói: “Đó không phải hạt mè, là côn trùng.” Sau đó kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Giang Bạch đã quen, nói: “Người nhà anh nói, năm nay mưa nhiều nên côn trùng cũng nhiều. Hình như từ cống thoát nước bò lên đó!”
Tuy rằng Giang Bạch cũng họ Giang, nhưng không có quan hệ huyết thống gì với Giang Thu. Chung một toà nhà ngang, bọn họ hai nhà ở lầu trên lầu dưới, quan hệ rất tốt. Bắt đầu từ mẫu giáo, Giang Bạch và Giang Thu nhân tiện kéo tay cùng nhau đi học, bởi vì Giang Bạch lớn hơn chút, thường xuyên bị nhầm là anh ruột của Giang Thu. Dịp lễ Tết, bọn họ nhận được gấp đôi bao lì xì từ ba mẹ, bị ghẹo: “Cho anh trai / em trai con cầm trước, đừng chiếm riêng nhé!”
Cũng là Giang Bạch nhận ra cần phải tích góp tiền trước, trước hết xin ba mẹ giúp anh gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng, kế hoạch đầu tiên hai người sẽ lấy một ít tiền tiết kiệm chung mỗi tháng, khi tan học mua kem sô-cô-la ăn.
Ba năm trước, ba của Giang Thu dây vào cờ bạc, từ đây hai nhà dần dần xa cách. Hai năm trước, Giang Thu tạm nghỉ học vì bệnh, mỗi ngày Giang Bạch đành phải tự mình ngồi xe buýt đến lớp học số 1 thành phố, buổi chiều thì tự mình lặng lẽ đi về nhà, nhằm mục đích tiết kiệm vài xu tiền vé xe buýt. Cho đến nay, ba mẹ hai nhà đã hoàn toàn trở thành người xa lạ, dẫu cho gặp trên đường cũng chẳng chào hỏi. Những người bạn thời thơ ấu khác ở toà nhà ngang cũng không còn chơi với Giang Thu nữa, bọn họ nói Giang Thu bị bệnh tâm thần, khi phát tác sẽ lên cơn, rất đáng sợ.
Mỗi ngày chỉ có Giang Bạch đến, nếu Giang Thu lên cơn trước mặt anh, anh nhét chiếc khăn lông vào miệng cậu ngay. Khi nhà Giang Thu không có khăn lông, anh sẽ lấy từ nhà của mình, khăn lông trong nhà Giang Bạch có màu trắng tinh, mặt trên có mùi hương của ánh nắng và xà phòng.
Giang Thu nói: “Chi bằng tới giết côn trùng đi!”
Bọn họ đổ cả một ấm nước sôi xuống cống thoát nước. Đáng tiếc là không có gì xảy ra. Vì thế bọn họ kiểm tra toàn bộ, mấy con dế mèn nhảy ra từ lu gạo, tìm thấy con bọ có đuôi dài trong nhà vệ sinh, dẫm chết rồi bọc trong tờ báo ném vào thùng rác. Bọn họ muốn tìm chiếc ghế và đứng trên đó nhìn những xác côn trùng nhỏ chi chít trong chao đèn. Kết quả tiếng động quá lớn đã đánh thức ba Giang Thu đang ngủ. Ông thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nước miếng văng tứ tung, miệng lên miệng xuống chửi bới 18 đời tổ tiên của hai đứa nhỏ, Giang Thu và Giang Bạch nhìn nhau, cuối cùng bỏ cuộc.
Trong nhà Giang Thu rất nhiều côn trùng, nhiều đến mức Giang Bạch không thể chịu nổi. Anh nhìn quanh phòng một vòng mới phát hiện lỗ thủng trên rèm cửa sổ. Nhưng Giang Thu nói với anh không có tiền sửa rèm cửa sổ.
Giang Bạch nói: “Anh sẽ lấy thêm một ít từ ngân hàng, em đưa cho dì đổi cái mới.”
Giang Thu nói: “Vậy anh làm sao nói với ba mẹ?”
Giang Bạch nói: “Lớp nộp tiền đóng tạp chí.”
Giang Bạch thấy Giang Thu không nói lời nào, nói thêm: “Nói thế nào cũng là tiền mà hai chúng ta tiết kiệm, đừng khách sáo.”
Giang Thu nghĩ thầm: Em chỉ không đi học, đâu phải không biết đếm. Khi ấy em ham ăn kem sô-cô-la, tiền tiêu vặt của mình đã hết sớm. Chẳng qua cuối cùng anh lại không nói ra.
Giang Bạch rất hiểu chuyện, từ lúc biết ăn cơm đã học cách tiết kiệm tiền cho gia đình, không đọc sách linh tinh không chơi game không yêu sớm, luôn đứng đầu trong trường học. Vì vậy dù anh cố ý nói dối, ba mẹ cũng nhắm mắt làm ngơ. Thực tế Giang Bạch không giỏi nói dối, hoảng loạn không nhiều, 90% đều dùng cho Giang Thu. Giang Thu cảm thấy mình có bệnh, bởi vì mỗi lần nghe thấy Giang Bạch nói dối vì mình, trong lòng cậu đã dâng lên một loại cảm giác thoả mãn không thể giải thích được.
Vào buổi tối, Giang Thu lại nghe thấy ba mẹ cãi nhau ở phòng khách. Ba mắng bữa cơm hôm nay bị côn trùng bay vô, mẹ mắng ông mang đồ đáng giá cầm đi đánh cược, khiến cho gia đình không có tiền mua rèm cửa sổ. Ba mắng mẹ sau khi kết hôn đã ở nhà ham ăn biếng làm không đi làm mà dựa vào đàn ông nuôi sống. Kết quả mẹ bỗng nhiên khóc to khi nghe thấy những lời này, giọng nói ngày càng nhỏ, chỉ nói ba bật đèn cả ngày suốt đêm xem ti vi…… Không xứng đàn ông.
Thực mau, với tiếng động dữ dội của bàn ghế ngã xuống đất, Giang Thu biết họ bắt đầu ra tay. Cậu vùi mặt vào gối, chẳng dám hít một hơi, càng không dám bật đèn vì sợ thu hút côn trùng đến nhiều như cơn ác mộng vô tận.
Ngày hôm sau, Giang Bạch coi bộ tràn ngập niềm vui. Anh nói: “Em biết không? Toà nhà của chúng ta phải phá dỡ đấy!”
Giang Thu không hiểu “Phá dỡ” là có ý gì. Giang Bạch giải thích cho cậu (anh cũng nghe ba mẹ nói) phá dỡ chính là phá bỏ toà này xây dựng toà mới, nhưng hoá ra mỗi nhà trong toà nhà nào cũng lấy được rất nhiều tiền. Ba mẹ Giang Thu không còn phải cãi nhau nữa, hai nhà bọn họ có thể chuyển đến toà nhà mới, sống ở lầu trên lầu dưới.
“Hi vọng như vậy.” Giang Thu nói.
Thừa dịp ba Giang Thu vẫn đang ngáy, bọn họ ngồi trước ti vi xem phim tài liệu một lúc. Vì không có chuyện gì để làm, bọn họ dành chút thời gian dọn dẹp côn trùng.
Hôm nay có vài con thiêu thân chết trong khe cửa sổ, đôi cánh như làn da khô quắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT