“Nhưng mà Khâu Vân Vân, trốn tránh thật sự có tác dụng gì sao? Cậu có trốn tránh thì người hại cậu vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, mà chính bản thân cậu lại giống như đang sống trong bóng ma của sự ám ảnh, không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời ngoài kia, dựa vào cái gì? Cậu có cam tâm hay không?”
“Đương nhiên, tớ là người ngoài cuộc tớ nói những lời này có khả năng sẽ là người đứng nói chuyện không đau eo, tớ không không có tư cách gì để nói ra nói vào đối với cuộc sống của riêng cậu cả. Nếu như cậu cảm thấy cậu cam tâm sống như vậy đến hết cuộc đời, vậy cậu cứ coi như là tớ chưa từng nói cái gì hết.”
“Đúng rồi, hôm nay tớ tới đây là còn có một chuyên nữa muốn nói. Ngô Tố Vi căn bản là không phải Ngô Tố Vi, cô ta đã thay một người khác đến đây đi học đại học, tớ bên này đã tìm được chứng cứ và báo cáo lên trên rồi. Nếu bên này cậu cảm thấy có thể cho qua luôn như vậy, cậu cảm thấy cậu cam tâm sống như vậy cả cuộc đời, cứ mặc kệ kẻ hại người vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy cứ coi như ngày hôm nay tớ chưa từng tới chỗ này đi."
Cố Tri Ý nói xong, liếc mắt nhìn Khâu Vân Vân đang nằm trên giường một cái. Thấy đối phương vẫn như cũ không có động tĩnh gì, cũng chỉ là thở dài, những gì bản thân cô có thể cũng cũng chỉ có như vậy mà thôi, dù sao thì cũng là cuộc sống của người khác.
Cố Tri Ý đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng cô lại không chú ý tới, rằng sau khi cô rời đi, mí mắt của Khâu Vân Vân giật giật, rồi sau đó ngón tay cũng chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Cố Tri Ý đứng dậy sau đó ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy hai người đang ngồi gặm táo trên dãy ghế ngay ngoài cửa, chút cảm xúc áp lực còn sót lại ban nãy lập tức tiêu tan sạch sẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT