Hứa Vân thấy Khâu Vân Vân thật đúng là sinh viên của đại học Thanh Hoa, những người đi phía sau kia hẳn là lãnh đạo trường học, có chút kích động lại cũng có chút co quắp mà nói: “Đúng, đúng vậy, người kia ngày hôm nay vừa mới mang một cái đồng hồ đến cho chị, chị thấy nó vẫn còn rất mới, liền nói cô ta chờ một lát, chờ chị về nhà lấy tiền đã. Vậy, vậy chúng ta đây là... “
Hứa Vân bây giờ đã có chút hoài nghi, chỉ là mua một cái đồng hồ thôi sao lại cần phải có cái đội hình lớn đến như vậy kia chứ?
“Chị Hứa, chuyện là thế này, hiện tại chính là tình huống như này, một người bạn học khác của em cũng đúng lúc bị trộm mất một cái đồng hồ, cho nên em đoán là tên kia hẳn là người đã lấy trộm đồng hồ đi sau đó bán qua tay cho chị. Thật sự không dám giấu giếm gì chị, cái đồng hồ đang được đeo trên của tay chị kia thật ra là cái mà em bị trộm đi mất, chị xem một chút thử xem, phần rìa của dây đồng hồ có phải là bị mất một chút hay không?”
Khâu Vân Vân bây giờ cũng không che giấu gì nữa, trực tiếp nói ra rõ ràng luôn mọi chuyện với Hứa Vân.
Hứa Vân nghe thấy mấy lời này, tức khắc kinh ngạc, rốt cuộc thì thời điểm mà chị vừa mới mua được về tay, cũng đã nghiêm túc xem qua rồi, chỗ không hài lòng duy nhất đó chính là chỗ bị khuyết ở phần dây đồng hồ kia, nhưng may là chỗ đó cũng tương đối kín đáo, cho nên cũng không bị bao nhiêu người phát hiện ra cả.
“Cái, cái đồng hồ này thật ra là của em ư?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng mà trong lòng Hứa Vân cũng đã tự mình rõ ràng, phỏng chừng cũng là do người ban nãy trộm đi sau đó lại bán qua tay cho chị.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Vân cũng cảm thấy bực bội, càng là hận chết cái tên ăn trộm này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT