Bởi vì trước khi về nhà đã bàn giao gần hết công việc nên ý tứ của Trịnh Quang Huy đó là Lâm Quân Trạch cứ trực tiếp đi thẳng tới Kinh đô là được. Cũng có thể trực tiếp dẫn theo con xuất phát trừ Triều thị, không cần phải vòng một chuyến về bộ đội cho phiền toái. Dáng vẻ này là đang muốn đỡ vất vả cho Lâm Quân Trạch.
Anh đã tính toán thời gian, hẳn là Cố Tri Ý cũng đã tới nơi rồi, chắc mấy ngày nay sẽ có điện báo gửi về. Nghĩ buổi chiều đi gửi điện báo nói chuyện này cho Cố Tri Ý biết, cũng để cô ở bên đó chuẩn bị trước một chút.
Gần đây quả thực mấy anh em như thể nhà buôn, ngày nào cũng chỉ ngây ngốc ở trong nhà. Ngày nào Lâm Quân Trạch cũng bị ồn ào tới đầu sắp chọc tới nơi.
Cho nên hôm nay may mắn được đi gửi điện báo nên anh nói với mấy đứa nhóc: “Các con có còn muốn đi gặp mẹ nữa không?”
Vừa nghe ba ba nói như vậy thì ba người dựng lên như thể chiếc radar.
“Có thể gặp mẹ ạ?” Nhị Bảo tò mò hỏi. Mẹ đi cũng đã lâu rồi, những ngày tháng không có mẹ thật sự rất nhớ mẹ.
Tam Bảo lôi kéo ống quần Lâm Quân Trạch: “Mẹ?” Mẹ ở nơi nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT