Tuy Lưu Ngọc Lan rất tiếc vị trí này nhưng bà cũng biết là lần này nhà mình đã chiếm được món hời lớn, nếu cứ giữ lại trong tay mãi thì chắc chắn sẽ để lại hậu hoạn khôn lường.
Nghĩ nghĩ một lúc, bà đưa khoản tiền lúc trước đã bàn bạc với Cố Tri Ý cho cô, “Vốn dĩ định bảo anh cả con tích cóp mấy năm để trả tám trăm khối cho con, không ngờ rằng mới không đến hai năm mà đã không làm nữa rồi. Đây là tiền lương mỗi tháng mà anh cả con tích cóp trả con, con đếm kỹ lại xem, tổng cộng là hai trăm khối đấy.”
Nói xong, bà nhét một xấp tiền vào trong lòng ngực Cố Tri Ý, tuy tiền được bọc lại bằng vải thô nhưng cũng có thể nhìn ra đây đều là do ngày thường tích cóp dần. Trong này đều là tiền có mệnh giá một khối, mười khối, gom lại thành hai trăm khối thật đúng là không ít.
Cố Tri Ý đang định từ chối thì Lưu Ngọc Lan nói thêm: “Được rồi, đừng dong dong dài dài nữa!”
Cố Tri Ý rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy tiền.
Cố Khôn thấy chuyện đã bàn xong thì bảo Cố Tri Ý dẫn mấy đứa nhỏ vào trong phòng ngủ cũ của cô để nghỉ ngơi một lát: “Mấy đứa đi ngủ một lát trước đi, chờ mấy đứa nhỏ ngủ trưa xong rồi hẵng trở về.”
Cố Tri Ý cũng không nói thêm cái gì mà bế Tam Bảo đang ngủ gật về phòng. Chẳng qua khi trở lại phòng, sau khi đặt Tam Bảo xuống giường thì cô mới cầm bọc tiền nhìn Lâm Quân Trạch với vẻ mặt bất đắc dĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play