Thấy Cố Tri Ý đã rời đi, anh hung ác trừng mắt nhìn con trai xá xíu nhà mình một cái, “Vào nhà đi.” Nói xong thì quay người đi vào trong.
Chuyện đầu tiên mà Cố Tri Ý làm sau khi vào nhà chính là bế Tam Bảo ra ngoài. Pháo bên ngoài cũng phóng xong hết rồi mà Tam Bảo vẫn ngủ cực kỳ say sưa.
Cả nhà đều nằm lên giường đất. cũng không nói chuyên thêm mà tắt đèn đi ngủ luôn. sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Buổi sáng hôm sau, dường như nửa đêm hôm qua lại có tuyết rơi nên trên mặt đất được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng thật dày che đi ít pháo đỏ tươi mà đêm qua vừa phóng, trên mặt đất chỉ còn lại đầy tuyết trắng xóa đến lóa mắt. Sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo tỉnh dậy rời giường mà muốn đi tìm pháo thì còn phải đảo một lúc lâu mới có thể thấy được.
Dù sao đi nữa thì trẻ con cũng có thể tự tìm được thú vui cho mình, Tam Bảo dính người nhìn thấy các anh trai đang chơi thì cũng tung ta tung tăng đi theo ra bên ngoài. Bởi vì thời tiết khá lạnh, ăn mặc cũng tương đối dày nên tốc độ đi đường của Tam Bảo hơi chậm.
Tam Bảo đi đứng loạng choạng, chờ đến khi gần tới bên cạnh các anh trai thì bé trực tiếp ngã xuống nền tuyết “Bộp!” một tiếng. Cũng may là tuyết hôm nay khá là dày nên ngã xuống thật ra cũng không đau, nhưng Tam Bảo diễn sâu lại bẹp bẹp bắt đầu khóc.
Cố Tri Ý đang ở trong phòng bếp nên Lâm Quân Trạch đi ra xem, chẳng qua Tam Bảo đã được Đại Bảo bế lên và vỗ vỗ nhẹ vào lưng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT