Tuy Cố Tri Ý rất thích mấy loại bánh bột, nhưng nó hơi khô khan, mà vị bánh cũng không quá đặc biệt, cuối cùng vẫn nghe theo mẹ Lâm nói có thể quét lên một ít tương ớt, lúc này Cố Tri Ý mới miễn cưỡng đồng ý.

Cố Tri Ý cảm thấy bản thân cô kiếp trước có lẽ là người phương bắc, vì vậy mới thích ăn các loại bánh bột và ớt như thế này.

Cố Tri Ý đi vào gian phòng lấy một ít hoa quả, bánh ngọt, còn có một ít bột mì, bột mì chính là để mẹ Lâm làm mì cho hai đứa bé, thêm một ít mì trắng, và một ít bột ngô.

Thật sự ở thời này, mì trắng rất đặc biệt, Cố Tri Ý cũng không thể mặt dày gửi con sang đó được, vì vậy một ít thịt và bánh ngọt chính là biếu cho mẹ Lâm.

Mẹ Lâm cũng biết Cố Tri Ý sợ họ bạc đãi hai đứa bé, dù trong lòng bà không thoải mái lắm, nhưng nhìn thấy hiện tại khi Cố Tri Ý đi ra ngoài còn biết lo lắng cho hai đứa bé thì bà cũng không so đo những chuyện này, nên đều nhận đồ Cố Tri Ý đưa cho.

Thật ra Cố Tri Ý muốn biếu mấy thứ này cho mẹ Lâm mang về cũng vì muốn hai đứa nhỏ được ăn ngon hơn chút ít, không đến nỗi cô vừa đi thì thức ăn của hai đứa bé lại bị giảm xuống, cô biết cái miệng nhỏ của hai anh em rất thèm ăn.

Tuy nhiên từ đầu năm nay, có rất nhiều gia đình đều không được ăn no, làm gì có đứa bé nào không thèm ăn.

Cuối cùng mẹ Lâm vẫn giúp Cố Tri Ý gói lại mấy bộ quần áo rồi mới trở về Lâm gia. mẹ Lâm vừa đi chưa được bao lâu thì cha Lâm lại mang giấy đi đường xin phép từ trong thôn đến, nhưng cũng không tiện ở trong nhà con dâu quá lâu, thế là ông dặn dò cô một số điều lưu ý khi đi đường thì cũng nhanh chóng rời đi.

Khó có lúc hai anh em không ra ngoài chơi như hôm nay, chúng cứ bám theo bên cạnh Cố Tri Ý, đi theo như hai cái đuôi.

Cố Tri Ý đi đến đâu, hai đứa cũng kéo sang đến đó. Đừng nhìn chúng còn chưa lớn, nhưng vẫn biết mẹ sắp ra ngoài nên hôm nay mới phá lệ mà bám mẹ như thế.

Cố Tri Ý suy nghĩ, chuyến đi ra ngoài lần này mất gần một tháng đi đường cả đi lẫn về, rồi còn thời gian chăm sóc bệnh nhân nữa.

Thế là cô dứt khoát dẫn theo hai đứa đi cùng, cũng không phí công cô mấy ngày nay chăm sóc cẩn thận nên hai đứa con hời này rất thích người mẹ này của chúng.

Lúc này Cố Tri Ý đang vô cùng tự luyến.

Thu dọn thêm mấy bộ quần áo, gói lại vào túi, Cố Tri Ý nghĩ đến lúc đó sẽ mượn bao vải bên ngoài này che chắn mà lấy một ít đồ hẳn sẽ không có việc gì.

Nhìn đồng hồ, lại không ngờ đã sắp giữa trưa rồi, lại phải đi nấu cơm rồi.

Bữa trưa nay, Cố Tri Ý dứt khoát làm cơm. Người ở đây đều xem gạo là thực phẩm chính, mà Cố Tri Ý không đi làm nên không được phát điểm công.

Hàng năm, vào thời điểm phân lương thực, Cố Tri Ý đều dùng tiền đến đại đội để mua, vì vậy mà mẹ Lâm đã không ít lần nhắc nhở việc này với Cố Tri Ý.

Bây giờ cũng sắp thu hoạch vụ hè rồi, nếu không có gì bất ngờ thì Cố Tri Ý lại phải vào thôn mua, nghĩ đến lúc đó bản thân mình lại không có ở nhà, vậy sẽ gửi tiền nhờ mẹ Lâm mua giúp cô một ít.

Tuy trong không gian của cô có rất nhiều gạo, nhưng bên ngoài lại không có, vì vậy vẫn nên mua lấy một ít để tiện ngụy trang.

Bữa trưa nay, Cố Tri Ý dự định làm thịt kho tàu và một ít rau muống xào. Rau muống là do sáng nay mẹ Lâm hái mang đến cho, nên còn rất tươi.

Cố Tri Ý lấy ra một ít thịt ba chỉ trong không gian.

Trước tiên cắt thịt ba chỉ thành từng khối nhỏ, cho vào nồi một ít nước nấu chung với thịt, sau đó loại bỏ lớp bọt, rửa thịt lại vài lần cho sạch những tạp chất bên ngoài. Cắt hành thành từng đoạn, vài lát gừng để sẵn đó. Thả vào nồi một ít đường phèn trước, xào qua lại cho đường ra nước và chuyển thành màu cánh gián. Nghe nói đây là bước quan trọng của món thịt kho tàu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play