Cũng chỉ trong lúc này cậu nhóc mới bày ra biểu hiện mà một đứa trẻ bình thường nên có. Trong mắt cũng tràn đầy hoảng loạn, đôi mắt đã sớm chứa đầy nước mắt.
Lâm Quân Trạch phỏng đoán hẳn là chỉ là thuốc mê mà thôi, nhưng bây giờ vẫn chưa nhìn thấy tình huống cụ thể, nên cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng vẫn trấn an Đại Bảo.
“Không có việc gì đâu, Đại Bảo, Hiên Hiên bọn họ nhất định sẽ không có việc gì đâu.”
Nói xong xoay người liền nói với Vương Duy Cường: “Hiện tại lập tức đi thông báo cho đoàn trưởng Trịnh một chút, nói là đi đến cánh cửa nhỏ của toà nhà dành cho người nhà bên kia.”
“Vâng!” Vương Duy Cường làm động tác chào, xoay người liền đi mất.
Lâm Quân Trạch ở bên này lại bế Đại Bảo lên, cất bước liền đi về phía bên kia.
Trinh Thao vẫn còn đang ở bên này trấn an mấy đứa trẻ. Một đám trẻ con nhiều nhất cũng mới chỉ khoảng bảy tám tuổi. Gặp phải chuyện này cũng đều hoảng loạn chỉ biết khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play