Lâm Hiểu Lan liếc mắt nhìn anh một cái, Cương Tử nháy mắt đã hiểu ngay, “Anh gọi điện báo tin cho cả hai nhà rồi.” Vốn dĩ Cương Tử định nói là đã gọi cho hai bên cha mẹ của chúng ta, nhưng nghĩ đến việc còn chưa chọn ngày kết hôn nên lại chuyển thành lời này.
Thấy đồ đạc đã thu dọn gần xong, Cố Tri Ý bèn ôm Tam Bảo đi ra ngoài để đôi trẻ tự nói chuyện với nhau. Thật ra Cương Tử cũng không ở lâu, sau khi hỏi về thói quen và sở thích của người nhà họ Lãm thì anh thầm ghi nhớ để ngày mai đi mua ít quà tặng mang về.
Sau khi hẹn Lâm Hiểu Lan ngày mai cùng đi mua quà, Cương Tử bèn rời đi.
Buổi tối hôm đó, Cố Tri Ý ôm gối đầu đi tới phòng Lâm Hiểu Lan. Lâm Hiểu Lan thấy cô thì trêu chọc: “Chị dâu à, không phải chị chỉ qua đây một lúc rồi lại quay về ngủ với anh trai em đấy chứ?”
“Đi đi đi!” Cố Tri Ý đẩy đẩy Lâm Hiểu Lan một chút rồi ném gối đầu của mình lên trên giường, chính mình cũng cởi giày trèo lên giường đất.
Cố Tri Ý đưa quần áo đang ôm trong lòng ngực cho Lâm Hiểu Lan: “ờm, chị dâu cũng không có gì thích hợp để tặng cho em hết, đến lúc đó nếu hôn sự mà bàn bạc thành công thì em mặc cái này để gả chồng đi.”
Lâm Hiểu Lan mở thử ra xem thì thấy là một chiếc áo sơmi dệt bằng sợi tổng hợp mà cô chưa từng thấy qua, thế nhưng sờ vào thì lại cảm thấy chất vải này mềm hơn sợi tổng hợp một chút và hình thức kiểu dáng cũng là loại mà Lâm Hiểu Lan chưa từng thấy bao giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play