Đoán chừng mẹ Lâm còn chưa kịp nói về chuyện của Lâm Quân Trạch cho cha Lâm, vì vậy vừa ngồi xuống, mẹ Lâm đã nói ngay chuyện Lâm Quân Trạch bị thương, lại bàn bạc phải để người đến đó chăm sóc, cần thương lượng xem nên để người nào trong nhà đi đến đó một chuyến.

Cha Lâm nghe thấy Lâm Quân Trạch bị thương cũng rất sốt ruột, ông không dễ bị lừa như mẹ Lâm, nếu đã bị thương không nhẹ thì cần gì người trong nhà đến chăm sóc, đoán chừng lãnh đạo phía trên đã có sắp xếp gì đó rồi. Không thể không nói cha Lâm đã làm bí thư trong thôn nhiều năm như thế, nên bản lĩnh nhất định vẫn phải có.

Chỉ là không thể nói lời này trước mặt mẹ Lâm, nên ông chỉ nhìn về phía Cố Tri Ý: “Vợ lão tứ, con thấy chuyện này thế nào?” Trong lòng Cố Tri Ý cũng âm thầm oán hận một đống, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ khéo léo, hiểu chuyện.

Được thôi! Thật ra thiết lập kiểu khéo hiểu lòng người rất không thích hợp với cô, chỉ là giả bộ một chút thì vẫn không thành vấn đề.

“Cha, con vừa mới nghĩ xong, con vẫn nên đến đó chăm sóc Lâm… Quân Trạch thì hay hơn.” Cha Lâm khẽ gật đầu, ông cũng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì?

Mẹ Lâm là người đứng ra phản đối trước tiên: “Không được, bây giờ con còn đang mang thai, đi tàu xe đến đó rất khó khăn, đứa nhỏ có chuyện gì thì phải làm sao?”

Cố Tri Ý âm thầm đảo mắt, cô phản bác: “Mẹ, mẹ lại không hay ra ngoài, nếu mẹ là người đi, đến lúc đó nếu không tìm được đường, không phải sẽ khiến Quân Trạch lo lắng hơn sao? Lại nói, đứa nhỏ trong bụng con lúc này cũng đã ổn định, cẩn thận một chút là không sao.” Sau đó còn nhỏ giọng thì thầm một câu: “Hơn nữa, Quân Trạch còn chưa biết con lại mang thai đâu!”

Mẹ Lâm nghe thấy Cố Tri Ý nói như vậy, đúng là cũng không có cách nào phản bác được.

Lão tứ sau khi ăn tết xong là đi biền biệt đến bây giờ cũng không có tin tức gì, người trong nhà cũng chưa thông báo chuyện Cố Tri Ý có thai cho anh biết, cho nên người làm cha này đúng là hoàn toàn chưa biết vợ mình lại mang thai.

“Vậy…” Mẹ Lâm còn chưa nói xong đã bị cha Lâm cắt ngang: “Thôi được rồi! Nếu đã như vậy thì cứ để vợ lão tứ đến đó chăm sóc cho nó. Vợ chồng nhà người ta cũng đã không gặp nửa năm rồi, lão tứ bên kia còn chưa biết mình lại làm cha, để vợ lão tứ đến đó cũng rất hợp lý.”

Cha Lâm đã lên tiếng thì mẹ Lâm cũng không tiện nói gì thêm nữa, nên bà chỉ căn dặn Cố Tri Ý phải tự chăm sóc cho chính mình, chăm sóc tốt cho đứa bé.

Cha Lâm cũng dọn đường trước cho Cố Tri Ý, ông nói rằng ngày mai sẽ vào thôn xin cấp giấy đi đường cho Cố Tri Ý.

Thời này nếu không có giấy đi đường, khi ra ngoài sẽ không thể ngồi xe lửa được, mà cũng không có cách nào tá túc dọc đường, vì vậy nếu muốn ra khỏi nhà vẫn phải vào thôn làm trước giấy đi đường.

Cố Tri Ý cũng không từ chối, nên cô thương lượng với cha Lâm và mẹ Lâm ngày mốt sẽ lên đường, còn về hai đứa bé trước hết sẽ nhờ cha Lâm và mẹ Lâm chăm giúp, ngày mai chuẩn bị một ít thức ăn mang theo ăn trên đường.

Bàn bạc xong xuôi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, Cố Tri Ý lập tức rời khỏi Lâm gia, dẫn theo hai đứa bé về nhà. Thừa dịp trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, một nhà ba người Cố Tri Ý vừa đi vừa cười nói, rất nhanh cũng đã về đến nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play