Thật ra chính bản thân Trần Nguyệt Hương cũng là người thành phố nhưng chị lại không hề có tính khinh thường người nhà quê gì đó, bởi vì dù sao Trịnh Quang Huy cũng là người nông thôn tới, nếu như trướng mắt người nông thôn thì lúc trước đã không đi tìm anh ấy.
Quê quán Trịnh Quang Huy ở nông thôn, bên trên còn có hai người anh trai gánh vác mẹ già dưỡng lão. Bên này chỉ việc mỗi tháng gửi về chút tiền cho mẹ dưỡng già, cho nên Trịnh Quang Huy vẫn tương đối nhẹ nhàng. Không có chuyên mẫu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Tới lúc sinh con cũng là nhà mẹ đẻ mình tới chăm sóc. Cho nên nói tóm lại thì Trần Nguyệt Hương vẫn thuộc về dạng tương đối may mắn.
Mà mấy người chị nói với Cố Tri Ý thì Cố Tri Ý cũng yên lặng ghi nhớ lại.
Tam Bảo cứ như vậy được địu trên lưng Cố Tri Ý, cũng không khóc không nháo, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài tò mò nhìn xung quanh.
Hai người đi mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến Cung Tiêu Xã. Xung quanh thật ra rất rộng mở, Trần Nguyệt Hương chỉ về một phía cho Cố Tri Ý, nói: “Nếu như em muốn đi tới bưu cục thì đi hướng này, cứ đi thẳng là có thể thấy được. Bên kia thì có một cái xưởng sắt thép, bên cạnh cũng có một khu nhà ở tập thể.”
Nói xong lại vô cùng thần bí kề sát vào tai Cố Tri Ý, nói: “Nếu như em muốn mua chút đồ mới hiếm thì em đi quá sớm một chút, bên đó có hàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play