Nhưng đây đúng thật cũng là ý tưởng chân thật nhất trong lòng cô ta, cái này danh ngạch vốn nên là của nhà cô ta.
Lâm Quân Trạch có thể có hôm nay, chẳng lẽ không nên cảm kích sao? Đưa nhà cho bọn họ mượn ở thì làm sao? Cô ta còn chưa nói lấy căn nhà kia lại đấy.
“Danh ngạch? Cái gì danh ngạch?” Lâm Thanh Bách lập tức hơi ngẩn ra.
“Còn có thể là danh ngạch gì? Lúc trước bộ đội tới trong thôn tuyển người, không phải tuyển anh sao?” Lâm Thúy Vân cũng chỉ từng nghe những chuyện của ngày trước.
Lâm Thanh Bách đều sắp hết chỗ nói rồi, thở hổn hển vài hơi mới nói: “Em nghe ai nói, lúc ấy danh ngạch này người ta vốn dĩ đã nhìn trúng thằng tư, thằng tư vừa nhìn đã biết là một hạt giống tốt. Đúng là lúc ấy anh và thằng tư đều muốn đi, nhưng thằng tư còn nói nhường danh ngạch cho người anh trai là anh này. Bản thân anh cũng tự mình hiểu lấy, chẳng lẽ anh còn đoạt của thằng tư sao? Em cũng không nghĩ, lúc trước nếu người đi chính là anh, có lẽ lúc ra quân đã sớm trở lại, còn không phải ở nhà làm một người chân đất sao.”
Lâm Thúy Vân đúng là không ngờ còn có tầng quan hệ này, lập tức bị nghẹn hơi không nói nên lời.
Cũng may, Lâm Thanh Bách cũng không nói gì nữa, ôm Lâm Thúy Vân vào trong lòng. Nhẹ giọng dỗ dành nói: “Tiểu Vân, anh biết, chắc chắn là em hâm mộ cuộc sống của em dâu tư đúng không? Em yên tầm, chồng em cũng không kém, về sau anh sẽ cố gắng cho hai mẹ con em cuộc sống tốt hơn. Chúng ta cũng không thể nhìn chằm chằm cuộc sống của nhà người ta mãi, phải không? Chúng ta phải sống tốt cuộc sống của chúng ta mới là thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT