Lưu Ngọc Lan ôm lấy Tam Bảo, đang cực kỳ vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy được Cố Khôn nói đến đông lạnh đứa bé.
Vội vàng đáp: “Đúng đúng đúng, chúng ta đi vào nhà đi, trong nhà ấm áp hơn nhiều.”
Cả đoàn người cùng đi vào trong nhà, trong lòng ngực Lưu Ngọc Lan còn đang ôm Tam Bảo, cười nói: “Đứa nhỏ Tam Bảo này sinh ra quả thực giống như là được khắc ra từ một khuôn mẫu chung với con lúc còn nhỏ.”
Tam Bảo một đường bị ôm đi, ngược lại không khóc không nháo, chỉ là trong mấy tháng này cân nặng tăng lên nhiều, ôm đi cả chặng đường dài làm cho Cố Tri Ý mệt muốn chết.
“Mẹ, trẻ con không phải là khi còn nhỏ đều giống hệt nhau hay sao?”
Cố Tri Ý thật sự không hiểu nổi Lưu Ngọc Lan làm sao có thể nhìn ra được cô và Tam Bảo lớn lên giống nhau.
“Con là do mẹ sinh ra mẹ còn có thể không biết được hay sao, không tin thì con đi hỏi ba con đi?” Lưu Ngọc Lan dời trận địa sang bên người Cố Khôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT