Không thể không nói, sau khi chia nhà thì chỉ số thông minh của mẹ Lâm đã tăng lên vùn vụt, chính vì vậy nên lâu lâu Cố Tri Ý cũng sẽ mang rất nhiều thức ăn qua nhà cũ.
Lần này mua có hnơi nhiều đồ một chút. Cố Tri Ý đoán em trai nhà mình chắc hẳn sẽ đến đây một chuyển, đến lúc đó để cậu mang ít đồ về vậy, nếu không thì thằng nhóc sẽ bám ở đây làm nũng cả ngày mất.
Vừa mới nói dứt lời, lúc gần đến giờ ăn trưa thì Cố Tử Sâm đã cõng một cái sọt to tới. Sợ người khác biết mình tới ăn ké cơm, cậu làm bộ ngượng ngùng nói to: “Ai da, em đã nói là không cần tới sớrm như vậy rồi mà mẹ không nghe cơ! Ui da, sao lại đến đúng vào giờ cơm thế này? Chị à, chị không cần giữ em lại ăn cơm đâu, em tới đưa chút đồ vật rồi đi ngay.”
Mỗi lần Cố Tri Ý nhìn thấy cậu em trai ngốc nghếch này thì tay lại bắt đầu ngứa. Muốn ăn cơm thì ăn cơm thôi, sao phải quanh co lòng vòng một vòng lớn như vậy làm gì? Cô nhàn nhạt nói: “Được rồi, vậy em trở về đi, nhớ nói với ba mẹ là bao giờ chị bận xong liền sẽ nhà thăm bọn họ.”
Cố Tử Sâm: “???” Sao tình huống này lại không giống như trong tưởng tượng của cậu vậy? Sao chị gái lại không giữ cậu ở lại ăn cơm thế?
Thấy vẻ mặt ảo não rối rắm của cậu, Cố Tri Ý sắp cười muốn chết. Cô cũng không trêu ghẹo nữa mà nói: “Muốn ăn mà còn không mau tới hỗ trợ?”
“À, dạ dạ. Này chị, để đó để đó, mấy thứ này cứ để em làm là được.” Biết mình bị chị gái trêu ghẹo, Cố Tử Sâm cũng không thèm để ý chút nào, vì để ăn ké cơm mà cậu cực kỳ tích cực làm trợ thủ cho chị gái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT