“Đại Bảo rất giỏi! Mẹ chỉ đang nghĩ rằng con chăm sóc em trai rất tốt. Vậy, Đại Bảo muốn mẹ thưởng gì cho con đây?” Nhị Bảo còn đang tập trung nghịch nước, vừa nghe thấy mẹ nói muốn thưởng cho thì lập tức không chơi nữa.
Cậu bé giơ tay lên, điên cuồng lắc qua lắc lại, còn sợ Cố Tri Ý không nhìn thấy mình, nên nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Tri Ý, ngẩng đầu lên, mắt sáng lấp lánh, vô cùng hưng phấn nói: “Mẹ, mẹ ơi, Nhị Bảo cũng muốn được thưởng.” Nói xong, giống như cậu lo Cố Tri Ý sẽ từ chối mình, lại bổ sung thêm: “Nhị Bảo ngoan lắm! Rất ngoan!”
Cố Tri Ý bị hành động ngốc nghếch này của Nhị Bảo làm cho buồn cười, cô cố ý trêu chọc cậu bé, nên lập tức nắm lấy tay hai anh em vào nhà thay quần áo sạch sẽ cho chúng. Cô vừa đi vừa nói: “Vì anh trai chăm sóc cho con rất tốt nên được thưởng, còn Nhị Bảo làm gì mà mẹ phải thưởng cho con đây?”
Đại Bảo nghe thấy Cố Tri Ý đang khen ngợi mình, khóe miệng cậu bé chưa từng hạ xuống, đôi mắt cong lên, vô cùng đáng yêu. Nhị Bảo nghe thấy Cố Tri Ý đang hỏi cậu bé ngoan ở đâu thì khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại, dáng vẻ rất khổ não.
Cố Tri Ý còn chưa từng biết trên mặt một đứa bé còn có những biểu cảm phong phú thế này, một hồi thì cười, một hồi lại khổ não.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Bảo, cô thật sự đã cười ra tiếng. Nhị Bảo nghe thấy tiếng cười, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Cố Tri Ý đang cười, tuy không biết vì sao mẹ mình lại cười, nhưng trực giác cho cậu biết mẹ đang cười nhạo mình.
Thế là Nhị Bảo hừ một tiếng, lại nghĩ đến bản thân mình đúng là cũng không làm gì đáng được khen ngợi nên lại bắt đầu dựa vào mẹ: “Mẹ, Nhị Bảo sẽ ngoan ngoãn, Nhị Bảo cũng muốn được thưởng, được không ạ ~”
Đi vào trong phòng, Cố Tri Ý đến mở ngăn tủ, tìm quần áo cho hai đứa, cô ngồi trên ghế giúp hai đứa bé thay quần áo. Cố Tri Ý nhìn thấy dáng vẻ lưu manh này của Nhị Bảo, nghĩ thầm phải dạy dỗ cậu bé một chút, nên kéo hai anh em đến đứng vững vàng bên cạnh mình.
Vốn dĩ Cố Tri Ý còn muốn mỗi bên ôm lấy một đứa, nhưng bụng mình lại đang to, vì vậy cô từ bỏ suy nghĩ này.
Cố Tri Ý nhìn về phía Nhị Bảo: “Anh trai thường xuyên chăm sóc cho con, vì vậy mà mẹ mới nói sẽ thưởng cho anh trai, nhưng chính Nhị Bảo còn không tự nói được mình ngoan ngoãn ở đâu, nên mẹ không thể thưởng cho con được.” Nhìn thấy miệng của Nhị Bảo xẹp xuống, dáng vẻ như muốn khóc lên.
Cố Tri Ý ra vẻ nghiêm túc nói: “Con có khóc cũng vô dụng thôi, không có tác dụng với mẹ đâu, vì vậy khóc không thể giải quyết được vấn đề.” Cố Tri Ý muốn làm cho Nhị Bảo từ bỏ thói quen chỉ cần khóc lên sẽ được như ý muốn.
Nhị Bảo có cái hiểu, có cái không, đại khái cậu bé vẫn hiểu được mình có khóc lên cũng không có tác dụng gì, mẹ sẽ không mềm lòng, trên mặt muốn khóc nhưng vẫn cố không khóc, rất đáng thương.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo thế này lại theo thói quen muốn nhường cho em trai. Cố Tri Ý kịp thời ngăn lại, cô sâu sắc nói: “Tuy Đại Bảo là anh trai, nhưng con cũng chỉ lớn hơn Nhị Bảo vài phút mà thôi, con vẫn là đứa bé, vì vậy không cần phải cái gì cũng nhường cho em trai.”
Lần đầu tiên Đại Bảo nghe thấy mẹ nói chính mình vẫn là đứa bé, không cần cái gì cũng đều nhường cho em trai khiến cậu bé hơi mờ mịt. Từ trước đến nay, người lớn vẫn thường nói rằng cậu bé là anh trai, phải chăm sóc cho em trai, phải nhường nhịn em trai, nhưng hôm nay mẹ lại nói với cậu bé, không cần thiết cái gì cũng nhường em trai. Thật sự có thể như thế chứ?