Mẹ Cố vừa bưng thức ăn ra khỏi nhà bếp, nghe thấy giọng nói của con trai nhỏ vang vọng trong sân thì tức giận mắng: “Cái mũi chó của con, ngửi được mùi đồ ăn là giỏi.”

“Mẹ, thật sự trưa nay ăn bánh bao sao?” Cố Tử Lâm bước vào sau cũng không nhịn được mà hỏi, chủ yếu đều bởi vì mùi thơm kia làm người ta quá thèm thuồng.

Mẹ Cố bưng đồ ăn đặt lên bàn, bên kia Lâm Tú Mai cũng bưng bánh bao nóng hổi ra.

Nhìn thấy bánh bao màu trắng này lớn biết bao, mà mắt của những đứa bé đã không thể rời đi được, còn nhỏ chút thì còn đỡ, những đứa lớn hơn một chút đã biết được hương vị của bánh bao nhân thịt thì miệng thèm thuồng không chịu nổi.

Cố gia không nhiều người như Lâm gia, Cố đại ca Cố Tử Mộc kết hôn đã mười năm, con trai trưởng đã chín tuổi, con gái năm nay sáu tuổi và con trai út mới ba tuổi.

Cố nhị ca Cố Tử Lâm chính là chồng của Lâm Tú Mai, hai vợ chồng đã kết hôn được bốn năm năm rồi, lúc này mới mang thai đứa con đầu tiên.

Mà Cố Tử Sâm cũng chính là em trai của Cố Tri Ý, bình thường cậu vẫn rất thân thiết với Cố Tri Ý, năm nay mới mười ba tuổi và vẫn còn đang đi học. Gần đây vì đang là vụ thu hoạch hè, trường học thôn bên cạnh cũng đã nghỉ hết, nên mới để đứa trẻ phụ giúp trong nhà một ít việc.

Vì vậy với Cố gia mà nói, nhân khẩu trong nhà không nhiều bằng Lâm gia.

Cha Cố đi vào sau cùng, nhìn thấy mọi người đều đứng trong sân thì bảo rửa tay sạch sẽ trước. Người lớn nhất trong nhà cũng đã lên tiếng, rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều đã ngồi quanh bàn ăn.

Cha Cố biết sáng sớm hôm nay mẹ Cố đến thôn Phúc Lâm thăm Cố Tri Ý, lúc này lại nhìn thấy bánh bao trên bàn ăn, ông lập tức biết được đây chính là mang về từ chỗ đứa con gái phá của nhà mình, nên cũng không nói gì.

Bánh bao Cố Tri Ý gửi cho vừa vặn chia đều mỗi người một cái. Tuy nói rằng cha Cố cũng được xem là một vị đại đội trưởng, nhưng mỗi năm cũng chỉ được ăn mì trắng và thịt một lần, và chỉ có thể ăn vào ngày tết hàng năm, ông cũng xem như là một người chịu thương chịu khó, nên trong nhà có một ít dầu cũng sẽ được chia phần nhiều hơn một chút.

Lần đầu tiên được ăn cả một cái bánh bao lớn, bất kể là người lớn hay người nhỏ, trên mặt ai cũng vô cùng thỏa mãn, bữa trưa này ăn đến mức mọi người đều cực kỳ thoải mái.

Riêng Cố Tử Sâm ăn xong thì vẫn chưa thỏa mãn, cậu cảm thấy bản thân mình nếu không có chuyện gì sẽ đến chỗ chị gái nhiều một chút, trong nhà chị gái chắc chắn đều là đồ ăn ngon.

Cả nhà đã ăn xong, nghỉ ngơi một chút thì lại bắt đầu cho buổi chiều, ai đi làm thì đi làm, ai đi chơi lại đi chơi. Riêng mẹ Cố đợi đến khi nắng không còn gắt nữa thì mang theo nhiệm vụ to lớn trên người mà đi ra ngoài, bà phải tìm đến mấy bà mấy thím nhiều chuyện kia để lảm nhảm với mấy người này một chút.

Mà trong bệnh viện tỉnh Liêu cách thành phố Triều mấy ngàn cây số, một người nằm trên giường bệnh bị bao bọc lại như một cái xác ướp, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể biết được đây là một người đàn ông cao lớn, cả người chỉ còn chừa mỗi đôi mắt không bị băng bó lại, mà lúc này mắt cũng đã nhắm lại.

Đứng bên cạnh giường là hai người đàn ông mặc quân phục, khí chất đặc trưng của quân nhân hiện lên rõ ràng. Người đàn ông có vẻ lớn tuổi hơn một chút nhìn người đang nằm trên giường: “Đã phát điện tín báo cho người trong nhà của tiểu Lâm chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play