Cố Tri Ý ôm lấy cánh tay Lưu Ngọc Lan làm nũng nói: “Có lớn đi chăng nữa cũng là con gái của mẹ!”
“Không biết xấu hổ.” Lưu Ngọc Lan giận trách.
Ngoài miệng thì nói ghét bỏ nhưng vẫn để Cố Tri Ý tùy ý ôm lấy bà.
Con gái đã trưởng thành rồi, đã bao lâu rồi chưa thấy được con gái lại thân thiết với bà thế này.
Cố Tri Ý ôm cánh tay Lưu Ngọc Lan, dựa vào trên người bà, đáy lòng cô hơi chua xót. Trên người Lưu Ngọc Lan làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp như người mẹ từ kiếp trước của cô, khiến cô không nhịn được mà lưu luyến, muốn dựa dẫm vào.
Thật sự rất tốt! Đời này cô còn có thể cảm nhận được sự ấm áp này một lần nữa.
Lưu Ngọc Lan dặn dò cô thêm vài câu, sau đó để Cố Tri Ý chuẩn bị đi về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play