“Vậy con nói thử xem, người trong thôn đều nói hai người các con gần đây rất thân thiết, cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn nhầm được!”
Tối hôm qua, Cố Tri Ý đã suy nghĩ rất kỹ cho lý do này, cũng may lúc này, nguyên chủ còn chưa xảy ra chuyện gì với Vương Dương kia, nên hiện tại còn có thể cứu vãn.
“Còn không phải do con nghĩ lúc này ở trong nhà cũng không làm gì, nên muốn mượn thanh niên trí thức họ Vương kia vài cuốn sách, ai ngờ lại bị đồn đi thành thế này rồi!” Nói xong, Cố Tri Ý còn làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ và tức giận.
Mẹ Cố ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Toàn bộ thanh niên trí thức đều nghe nói học vấn của thanh niên trí thức họ Vương này rất cao, bình thường lại rất thích học tập. Mà có rất nhiều thanh niên trí thức xuống thôn đã nhiều năm, rất nhiều người đều từ bỏ việc học hành, tri thức cũng đều bỏ phí.
Nghĩ như thế, mẹ Cố lại cảm thấy tức giận mà nói: “Mẹ phải nói với mấy người nhiều chuyện kia mới được, suốt ngày chỉ đồn đại bậy bạ!”
Ngược lại Cố Tri Ý lại không hề tức giận như mẹ Cố, dù sao ở nông thôn vào những năm 1970 cũng không có tiết mục giải trí nào cả, tiêu khiển duy nhất của họ cũng chỉ là những tin tức bát quái nam nữ này nọ.
Cố Tri Ý cười rồi bỏ qua chủ đề này, cô quay sang hỏi hôm nay mẹ Cố đã mang cái gì đến.
Mẹ Cố giở miếng vải đậy bên trên ra, bên trong là hai mươi ba mươi cái trứng gà được đặt cẩn thận, dưới đáy còn được lót một lớp vải đệm.
“Còn không phải thấy con đang mang thai sao, gần đây trong nhà có để dành được một ít trứng gà. Lúc trước nhị tẩu của con cũng đã kiểm tra ra có thai, nên không bán trứng gà đi nữa, mẹ lại nhớ đến con cũng đang mang thai, nên mang đến một ít cho con tẩm bổ cơ thể.
Bởi vì Cố Tri Ý đã mua rất nhiều trứng gà đặt bên trong không gian, mà mẹ Cố nuôi gà cũng không dễ dàng gì, ở nông thôn đa số mọi người nuôi gà đẻ trứng, sau đó lại lấy trứng đưa đến trạm thu mua bán lại cho các hợp tác xã, cũng có thể bán được năm sáu phân tiền một quả trứng.
Cố Tri Ý phải từ chối một hồi, sau cùng cô chỉ cầm lấy mười quả trứng, số còn lại để mẹ Cố lại mang trở về.
Dù sao Cố gia cũng có trẻ con, lớn thì mười mấy tuổi, nhỏ cũng có đứa hai ba tuổi, tất cả đều đang trong giai đoạn cần chất dinh dưỡng.
Mà nhị ca và nhị tẩu phải rất vất vả để nuôi dưỡng đứa nhỏ, Cố Tri Ý lại càng không muốn cướp lấy mấy món có dinh dưỡng thế này từ chị dâu hai.
Cô lại hàn huyên với mẹ Cố một hồi, nhìn thấy mặt trời đã lên cao, mẹ Cố nhấc giỏ lên, chuẩn bị trở về. Cố Tri Ý nghĩ đến đứa bé nhà nhị ca thì bảo mẹ Cố chờ một lát, cô chạy vào trong phòng, lấy một cân kẹo trái cây, một cân đường đỏ, hai cân thịt ba chỉ, còn lấy thêm mười cái bánh bao từ trong không gian ra.
Cho vào một túi vải bọc lại, xách đi ra ngoài. Cố Tri Ý nhìn thấy mẹ Cố đã đợi sẵn trong sân, cô lại đi vào nhà bếp, lấy bình nước quân dụng đựng đầy nước ấm.
Sau khi ra ngoài, cô lập tức nhét đồ vào tay mẹ Cố: “Mẹ, hôm qua, con vừa lên huyện thành mua một ít đồ, mẹ mang về cho mấy đứa nhỏ.”