Ngày hôm sau, ăn cơm sáng xong, Vương Ngọc Lan đi theo Tống Đoàn Viên vào trong buồng, lấy ra một ít bạc vụn, đặt ở trước mặt Tống Đoàn Viên.
"Đây là làm gì?" Tống Đoàn Viên hỏi.
"Nương, chúng con nếu đã phân gia, cần phải đưa tiền phụng dưỡng. Gần đây cửa hàng của cha Tiếu Tiếu chưa kiếm được bao nhiêu tiền, nương đừng ghét bỏ, chờ kiếm lời, chúng con sẽ đưa gấp bội!" Vương Ngọc Lan nói.
Tống Đoàn Viên nhìn bạc, tất cả đều là bạc vụn, thêm lên cũng không được một lượng. Ngẫm lại trước đó Tống Phúc Quý đã táng gia bại sản, ngay cả học phí của Tiếu Tiếu cũng không nộp được, hiện giờ lại chống đỡ cửa hàng kia, mới được mấy ngày, sợ là cũng không có bao nhiêu bạc, số bạc này nói không chừng là tiền riêng của Vương Ngọc Lan.
Tống Đoàn Viên nhìn Vương Ngọc Lan hỏi: "Hôm qua nhà lão nhị cho ta tiền, con nhìn thấy sao?"
Vương Ngọc Lan có chút hoảng loạn, cũng có chút ngại ngùng: "Nương, con không phải cố ý nhìn lén, con mang theo em bé đi ra ngoài đón nương, đúng lúc nhìn thấy…… Con sợ xấu hổ, cho nên lúc ấy cũng không có đi ra ngoài……"
"Không có việc gì, đều là người một nhà, có chuyện không cần giấu ở trong lòng!" Tống Đoàn Viên cười nói, "Lão nhị là viên chức, Mâu Mâu là đại tiểu thư hộ Quốc công phủ, cuộc sống của hai đứa không giống chúng ta, tự nhiên Tống gia chúng ta cũng đã tiêu không ít bạc trên người lão nhị, cho nên con và lão đại không cần chú ý, các con làm buôn bán nhỏ, nếu có bạc dư thừa, nguyện ý hiếu kính ta, liền cho một chút, không có cũng không sao, ta cũng không trách, sẽ không để trong lòng! A, đúng rồi, trước kia không phải con nói muốn chính mình làm chút chuyện sao? Ta biết một món gọi là lẩu cay, làm lên đơn giản phương tiện, hương vị cũng không tệ lắm, con có thể thử xem!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT