“Phúc Truyền đâu?” Tống Đoàn Viên hiện tại liền tựa như gà mái già đếm số gà con, phát hiện thiếu một đứa con liền vội vàng hỏi.
“Phúc Truyền còn chưa tới ư?” Tống Phúc Quý sửng sốt, "Đệ ấy cưỡi la đi trước, dọc theo đường đi so với chúng con còn nhanh hơn, lúc đầu vẫn còn đi trước chúng con, tới gần Thiên Thành liền không thấy bóng người, con còn tưởng rằng đệ ấy đã sớm đến!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, tiểu tử này không gặp phải sự tình gì chứ?
“Dọc theo đường đi xóc nảy, Điềm Điềm chưa đi xa nhà bao giờ, có chút không thoải mái, nương, hay nương nhìn cho Điềm Điềm một chút, con đi tìm Phúc Truyền!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Đoàn Viên vừa nghe nói cháu gái của mình không thoải mái, chạy nhanh gọi Vương Ngọc Lan ôm đứa trẻ đến trong phòng.
Tống Phúc Quý muốn ra cửa, Tống Đoàn Viên lập tức gọi hắn lại: "Con vừa đến Thiên Thành, trời xa đất lạ, đi nơi nào tìm, được rồi, con trước dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi, ta cho người đi tìm!”
Giang Long vừa nghe vậy, lập tức nói: "Phu nhân, nô tỳ đi gọi Điền Thất và Điền Vượng Vượng!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play